Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 59







Chỉ ngắn gọn hai chữ rồi thôi.


Lam Ngọc Anh nhận được điện thoại khi đang dựa vào đầu giường xem tiểu thuyết dịch từ tiếng Đức, bìa sách đã cũ lắm rồi, phần góc của những trang giấy bên trong đã hơi có nếp uốn vì được mở ra thường xuyên.


Đây là cuốn tiểu thuyết mà mẹ cô thích nhất khi bà còn sống.


Mỗi lần đọc Lam Ngọc Anh đều rất cẩn thận, cô sợ rằng mình sẽ làm hỏng nó.


Đặt quyển sách sang bên cạnh, cô cầm di động lên nói dối, "Tôi đã ngủ rồi." "Đèn phòng em vẫn còn sáng!” Hoàng Trường Minh lười biếng mà vạch trần cô.
“ ” Lam Ngọc Anh ngớ ra.


Cô đánh mắt nhìn sang đèn bàn đang phát sáng trên tủ đầu giường, sao anh ta biết

Hoàng Trường Minh không muốn tiếp tục dong dài với cô nữa, anh chỉ ném ra một câu, “Năm phát là đủ thời gian để mặc quần áo rồi.


Lam Ngọc Anh nhíu mày, anh ta có ý gì?

Cô do dự xốc chăn lên rồi bước xuống giường, đi đến bên cửa sổ vén rèm lên thì thấy chiếc Bentley màu đen kia.


Cô thở ra một hơi sau đó yên lặng thay quần áo.


Hình như hôm nay Phan Duy lái xe, lúc Lam Ngọc Anh vừa ra khỏi hiện nhà thì thấy Phan Duy mặc tây trang đi vòng qua thay cô mở cửa xe sau, Hoàng Trường Minh đang ngồi vắt chéo đôi chân dài ở trong.


Cà vạt nằm rũ trong tay anh, nhìn dáng vẻ có lẽ anh mới dự xong bữa tiệc nào đó.


Lam Ngọc Anh vừa ngồi vào thì anh bỗng đưa tay ra.



Sau đó cô lập tức cảm thấy trong ngực nặng nặng, cô khó hiểu củi đầu, "Đây là "

Vì Hoàng Trường Minh vẫn đang châm thuốc nên không mở miệng, Phan Duy ngồi ở phía trước đành phải thay anh trả lời: "Cô Lam, đây là thuốc Đông y.
“Thuốc Đông y?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc.


Cô mở túi màu trắng ra thì thấy bên trong là gói lớn gói nhỏ thuốc Đông y đã được sấy khô.
"Đúng vậy!” Phan Duy gật đầu, "Phương thuốc này là do bác sĩ Đông y nổi tiếng ở Thành Bắc kê khai, những gói này có tác dụng điều hòa kinh nguyệt của phụ nữ.
Liệu trình này mỗi ngày là sáng một gói, chiều một gói.”

Lam Ngọc Anh biết bác sĩ Đông y này, lúc trước cô và bạn thân từng cùng nhau đi mua thuốc cho người nhà, số người được khám bệnh mỗi ngày rất ít, bác sĩ cũng không nhận hẹn trước, chỉ có thể xếp hàng mà thôi.


Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn Hoàng Trường Minh đang hít mây nhả khói.


Hoàng Trường Minh liếc mắt nhìn sang, chất giọng trầm thấp: "Không phải em ồn ào là bị đau bụng sao?” "...
Lam Ngọc Anh khẽ cắn môi.


Thật ra cô chỉ thuận miệng bịa chuyện mà thôi, thế mà anh lại làm thật.


Túi thuốc Đông y nặng trĩu năm trong ngực, trái tim Lam Ngọc Anh như bị gõ nhẹ, đèn đường mờ nhạt rọi vào trong xe, nhìn dáng vẻ cha phần cương nghị kia, đôi mắt âm trầm sâu thẳm như chiếc giếng cổ xưa khiến người ta vô thức chim sâu vào.


Hoàng Trường Minh mở cửa sổ ra, khỏi trắng bồng bềnh trong xe tan đi không ít.


Thật ra thuốc đã được lấy từ buổi trưa, anh hoàn toàn có thể để Phan Duy đem nó cho cô, nhưng sau khi kết thúc công việc của mình, anh vẫn lựa chọn tự mình đưa sang.


Cô cũng có thể coi là xinh đẹp dịu dàng nhưng cũng phải quá xuất sắc.
Hơn nữa xã hội này cũng không thiếu mỹ nữ huống chi là những người ở bên cạnh anh, chỉ là không biết vì sao anh lại muốn đến gặp cô.



Nhất là sau khi uống rượu, anh rất muốn hôn cô

Đôi mắt đen của Hoàng Trường Minh dân nheo lại, ánh nhìn đặt lên cảnh môi mềm mại của cô.


Anh cúi người sang, một bàn tay nhỏ liền đặt lên ngực anh.


Lam Ngọc Anh đỏ mặt, ánh mắt hoảng loạn như con nai nhỏ nhìn về phía Phan Duy đang ngồi ở phía trước.


Hoàng Trường Minh nhíu mày, trực tiếp căn dặn: “Phan Duy, cậu đi mua hộp thuốc lá cho tôi!” “Vâng, Tổng giám đốc Hoàng!"

Lam Ngọc Anh lúng túng không thôi, anh ta làm vậy có phải quá lộ liệu hay không.


Cửa xe trước vừa đóng, Hoàng Trường Minh đã lập tức tiến tới hôn cô.


Trong hơi thở tràn ngập hương rượu hòa với mùi thuốc lá khiến cho Lam Ngọc Anh bị hôn đến choảng váng, cơ thể căng cứng của cô dần nhũn ra như nước.


Ánh mắt Hoàng Trường Minh thay đổi sau khi buông cô ra.


Một bàn tay phủ lên vuốt ve gương mặt Lam Ngọc Anh, ngón tay cái miết nhẹ môi cô, cảm giác thô ráp khiến cô ngứa ngáy rồi run rẩy nhè nhẹ.
Cô lui về phía sau, cái gáy lập tức dán lên lớp kính xe bằng thủy tinh.


Hoàng Trường Minh kéo Lam Ngọc Anh vào trong lòng ngực, chóp mũi ghé đến gần lỗ tại cô.



Tựa như con sói đang hít sâu một hơi, “Vẫn chưa “đi” sao?”.
“Vẫn chưa.."

Lúc này Lam Ngọc Anh lập tức hiểu rõ anh đang muốn hỏi cái gì.


Hoàng Trường Minh nghe được đáp án của cô thì nhíu mày, không vui nói: "Không phải em nói chỉ bốn năm ngày sao?" “Tôi cũng đã nói có thể là sáu bảy ngày...
Lam Ngọc Anh yếu ớt nói.


Hoàng Trường Minh buông cô ra, dời ánh mắt khỏi người cô, “Trở về nhớ uống thuốc Đông y, xuống xe đi." "Ơ..” Lam Ngọc Anh phản ứng chậm nửa nhịp.


Hoàng Trường Minh bồng quay đầu lại, không hề che dấu đôi mắt âm trầm sâu thẩm của mình.
"Nếu em không đi thì tôi không chắc có thể khống chế bản thân mình.


Lam Ngọc Anh run rẩy hít thở, nhớ đến đến câu nói mà anh đã uy hiếp cô lúc ở toilet nhà họ Lam “Cho dù phải dính máu thì tôi cũng muốn." Cô sợ tới mức gấp gáp dùng hai tay hai chân để mở cửa xe, "AI Tôi lập tức xuống xe ngay!

Chân vừa chạm mặt đất thì Phan Duy cũng vừa mua thuốc lá vê.


Lam Ngọc Anh lúng túng mất một lúc.


Hoàng Trường Minh cũng không phân phó Phan Duy lái xe đi mà lại hạ kính xe xuống, nhìn về phía cô rồi nói, “Tôi nhìn em đi vào.”

Lam Ngọc Anh ấp ủng gật đầu, ôm túi thuốc Đông y xoay người rời di.


Trễ như vậy lại còn tự làm khổ mình chạy tới đây một chuyến chỉ để đưa thuốc cho cô.


Đi được vài bước, cô vô thức quay đầu lại nhìn.


Xe Bentley màu đen còn đậu ở đó, cửa sổ xe hạ xuống phân nửa, Hoàng Trường Minh vẫn giữ nguyên tư thế, lần nữa châm điều thuốc trong tay, một cơn gió đêm thổi cuốn đi làn khói trắng.
qua

Sương khỏi lượn lờ, ánh nhìn của cô đụng phải đôi mắt âm trầm sâu thẳm kia.



Lam Ngọc Anh đình chỉ hô hấp hai giây.


Lòng cô rối bời, cô vội xoay người bước nhanh vào nhà, không dám quay đầu lại nữa.


Hai ngày sau, Lam Ngọc Anh phá lệ không đến bệnh viện sau giờ làm việc.


Giữa giờ nghỉ trưa cô nhận được điện thoại của Hoàng Trường Minh, anh nói cô đến Hoàng thị lúc sáu giờ tối.


Cô không rõ anh sắp xếp thời gian như vậy là có dụng ý gì, nhưng Lam Ngọc Anh luôn nhớ đến yếu cầu “Gọi lúc nào thì phải đến lúc đó của anh, vậy nên cô không dám nề hà, sợ xe bus quá chậm nên khi ra khỏi văn phòng cô đã lập tức gọi xe taxi.


Sau khi đến Hoàng thị, cô thấy có rất nhiều cán bộ lãnh đạo đang rời khỏi cao ỐC.


Lần trước đến đây là do có lịch hẹn công việc, lần này Lam Ngọc Anh trực tiếp đi đến chỗ quầy lễ tân.
"Xin chào, tôi tìm Tổng giám đốc Hoàng!" "Xin hỏi cô là cô Lam đúng không ạ?

Sau khi thấy cô gật đầu, thái độ của đối phương lập tức tốt hơn nhiều, “Cô Lam, mời cô đi hướng này!

Lam Ngọc Anh đi vào thang máy, thang máy đi thẳng đến tầng cao nhất, tầm nhìn của tầng này rất rộng, có vô số tấm rèm phủ trên mặt đất.


Mỗi nhân viên dường như đều có trách nhiệm riêng của mình, sau khi đến nơi cũng không đi chỗ khác mà chỉ đưa tay hướng vào văn phòng tổng giám đốc rồi gật đầu nói: “Cô Lam, Tổng giám đốc Hoàng vẫn chưa họp xong, tổng giám đốc nói cô hãy chờ ngài ấy ở văn phòng "Được, cảm ơn cô!” Lam Ngọc Anh nói lời cảm ơn.


Cô đã từng đến Hoàng thị một lần, lúc đó cô thấy công ty này khác với những công ty bình thường, hôm nay lên tầng cao nhất cô mới cảm thấy dùng từ cách nhau một trời một vực cũng không phải là nói quá.


Người đàn ông ngồi trên tất cả này đúng là rất xuất sắc.


Lam Ngọc Anh đi về phía văn phòng, cô thử đẩy cửa ra thì thấy được gương mặt của Lam Ngọc Thiên qua khe cửa.



.