Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 595






Chương 595

Đôi mắt trầm tĩnh và sâu thẳm kia đảo qua, đôi môi mỏng khẽ giật giật: “Thật trùng hợp “Vừa khéo.” Lam Ngọc Anh không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình. Không ngờ lại gặp anh ở đây, trong tòa nhà văn phòng này có rất nhiều công ty, có vẻ như bọn họ đều tới đây để giải quyết công việc chính sự, nhưng chưa bao giờ thấy Giang Thanh. Vì thang máy đối diện nhau nên hai người vừa bước ra khỏi cửa liền kề sát nhau.

Hoàng Trường Minh liếc nhìn chiếc máy tính xách tay cô mang theo, thản nhiên hỏi: “Cô đến đây phỏng vấn sao?”

“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Xong rồi?” Hoàng Trường Minh nhưởng mày.

“Không” Lam Ngọc Anh lắc đầu nhún vai bất lực: “Có một chút rắc rối.

“ồ” Hoàng Trường Minh bình tĩnh trả lời.

Thấy anh không có ý hỏi thêm, Lam Ngọc Anh cũng không nói thêm nữa, cứ ngẩn người bước ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Ra khỏi cửa xoay, Hoàng Trường Minh lấy chìa khóa x era nhìn cô: “Lên xe, tôi tiến cô về công ty.

“Không, tôi có thể tự đi taxi!” Lam Ngọc Anh lắc đầu từ chối “Ở đây bắt taxi không dễ.” Hoàng Trường Minh nói.

Lam Ngọc Anh cau mày nhìn một chiếc xe trống đậu bên đường.

Trước khi cô lắc đầu từ chối một lần nữa thì anh đã vươn tay kéo cổ tay cô

Bởi vì chiếc Land Rover dừng trước tòa nhà, cách đó vài bước, khi cửa xe mở ra, cô bị đẩy vài, động cơ xe nổ máy, nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ.

Dọc đường đi, bầu không khí trong xe rất im lặng.

Không có tiếng radio, chỉ thỉnh thoảng có tiếng còi xe. Sau khi vượt qua cột đèn giao thông, Lam Ngọc Anh chỉ tay: “Dừng lại ở nhà hàng lẩu phía trước là được rồi.

Hoàng Trường Minh nghe lời liền đánh tay lái sang bên phải, chiếc Land Rover vững vàng dừng lại trước cửa nhà hàng.

Qua cửa kính chắn gió ở phía trước, anh nhìn về phía nhà hàng nơi anh dừng lại, khi nhìn thấy Diệp Tấn ngồi trước cửa sổ cao trên lầu, anh chợt liếc mắt “Cô nhờ tôi đưa cô đi ăn tối với người đàn ông khác?”

Hoàng Trường Minh ảm đạm nhìn cô. Lam Ngọc Anh vô tội nói: “Đó là do anh nhất định ép buộc tôi phải lên xe mà

Sau khi cô nói chuyện với Diệp Tấn qua điện thoại về việc chuyến bay trở về có thay đổi thì anh ấy liền rủ cô đi ăn tối và đợi cuộc gặp.

Mặt Hoàng Trường Minh đần thối ra.

“Cảm ơn anh đã chở tôi đến đây.” Lam Ngọc Anh cởi dây an toàn, cầm máy tính xách tay đẩy cửa: “Tôi đi đây tạm biệt.

Bước vào nhà hàng, Diệp Tần đã ngồi sẵn ở đó với một nụ cười dịu dàng.

Lam Ngọc Anh vội vàng đi tới, ngồi ở đối diện “Cậu chờ lâu chưa?”

“Không, tớ cũng mới đến!” Diệp Tần cười giải thích “Bây giờ trời nóng, tuy rằng không thích hợp ăn lâu nhưng nhà hàng này kinh doanh chính là xương gà tươi nấu lên, rất bổ dưỡng. Điều hòa cũng mát, tớ đã đọc nhận xét trên mạng, rất phổ biến!”

“Chà, cậu cũng cẩn thận nhỉ!” Lam Ngọc Anh gật đầu cười.

“Uống chút nước đi, tớ sẽ nói phục vụ mang nước ấm cho cậu. Con gái uống nhiều nước lạnh quá không tốt đầu!” Diệp Tấn vừa nói vừa rót đầy nước vào ly cho cô.

Lam Ngọc Anh cảm ơn nhận lấy, đang định bưng cốc nước lên uống một ngụm thì đột nhiên bên cạnh có người ngồi xuống.

Lam Ngọc Anh kinh ngạc nhìn sang, thấy đường nét rõ ràng trên khuôn mặt của người cô mới tách ra cách đây vài phút thì lại tiếp tục gặp. Hoàng Trường Minh giơ tay gọi người phục vụ: “Lấy cho tôi thêm một bộ bát đũa…” Lam Ngọc Anh nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh không trở lại công ty sao…