Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 610






Chương 610

Xắn ông tay áo Vest lên, sau đó anh cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, hôm nay là ngày Đậu Đậu cắt chỉ, toàn bộ lịch trình của chiều nay đề đã cho lùi thời gian lại rồi, bây giờ anh đang chuẩn bị đến bệnh viện.

Phan Duy sau khi nhận được điện thoại, nhanh chân chạy theo đuổi kịp anh, “Tổng giám đốc Hoắc!”

“Lúc trước anh liên tục dặn tôi phải để ý đến cô

Hoắc Tường Minh đang nhìn đồng hồ, ngẩng đầu lên nghe anh ta nói, sau khi khôi phục lại trí nhớ anh đã dặn Phan Duy chuyện này, mặc dù anh đã cố ý dùng việc của Hoàng Đổng để căn cô lại, nhưng để đề phòng bất trắc, anh không muốn một ngày nào đó nghe tin cô không từ mà biệt, bỏ anh đi trước bốn năm trước.

Phan Duy cẩn thận báo cáo lại, “Có một người họ Diệp, mua hai vé máy bay đi Canada, trong đó có vẻ của cô Lam!”

“Diệp Tấn?” Hoắc Tường Minh âm trầm nheo mắt lại.

“Chính xác!” Phan Duy lập tức gật đầu.

Sắc mặt Hoắc Tường Minh đột nghiên nặng nề hẳn đi, khỏe môi căng cứng lại, “Tôi biết rồi!”

Trên đường đi từ Hoắc thị đến bệnh viện tư nhân, trong chiếc Bentley nhiệt độ dường như đã xuống âm độ, Hoắc Tường Minh sau khi lên xe nét mặt anh như đã bị đóng băng, nhưng dưới đáy mắt lại có thể phun lửa bất kỳ lúc nào, tài xế lái xe chỉ dám nhìn thẳng về phía trước, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Lúc xe dừng lại trước tòa cao ốc của bệnh viện tư nhân, anh như lao vào bệnh viện, ngay thời khắc cách cửa phía sau đóng lại, tên tài xế đạp ga bay thẳng không dám ngoảnh đầu lại.

Từ trong thang máy đi ra, Hoắc Tường Minh liếc thấy con trai đang thập thò bên khe cửa. Gương mặt bé nhỏ vì một sự hưng phần nào đó mà đỏ bừng, có lẽ ngay thời khắc cánh cửa thang máy mở ra, đôi mắt đen nhánh dường như có thể phát sáng, có điều lúc vừa phát hiện người đến là anh, cũng trong một khắc đó chiếc miệng nhỏ bĩu lại, tiếp tục nhìn xung quanh.

Trong phòng, chiếc máy lọc không khí chốc chốc lại hơi nước lên, bóng dáng mập mạp của thím Lý đang chạy tới chạy lui thu dọn đồ đạc, toàn bộ đồ đạc của Đậu Đậu cũng đã thu dọn xong, chờ tí nữa nước trong bình đã truyền xong là có thể trở về nhà.

Hoắc Tường Minh tấp vào khu vực hút thuốc, anh rút một điều thuốc ra châm lửa, Đậu Đậu vẫn tiếp tục công việc còn đang dang dở, như một chú cún con ghé mắt qua khe cửa, mắt nhìn về phía thang máy chằm chằm như chờ như đợi gì đó, mỗi lần cửa thang máy mở ra, là một lần hai mắt cậu tỏa sáng như ánh mặt trời, nhưng cũng lại là một lần khiến cậu nhóc thất vọng.

“Đừng đợi nữa, cô ấy không tới đầu. Hoặc Tường Minh trầm giọng nói.

Đậu Đậu không để ý tới anh, vẫn kiên định đứng đó chờ đợi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào thang máy.

Bên kia điện thoại phát ra tiếng của một cô gái, Hoắc Tường Minh nhíu mày buông thỏng điện thoại xuống, giọng nói anh lúc bấy giờ còn nặng nề hơn khi nãy gấp ngàn lần, “Thím Lý, đi nói với bác sĩ, chuẩn bị phòng giờ chúng ta đến cắt chỉ “Đừng mà!”

Đậu Đậu lập tức lắc đầu.

Hai má phồng lên, trừng mắt nhìn bố, “Anh Anh đã đồng ý đến với Đậu Đậu rồi mà!”

“Không phải rất rõ ràng rồi sao, cô ấy nuốt lời rồi!” Hoắc Tường Minh lạnh lùng nói.

Anh vừa nói chuyện điện thoại xong, tự nhủ phải tắt điện thoại, vì câu nói mà Phan Duy nói vói anh trước khi anh ra khỏi Hoắc thị, cô còn chẳng thèm đi phỏng vấn, chỉ một lòng ôm ý muốn bỏ đi, bây giờ ngay cả dắt con trai đi cắt chỉ mà cô cũng không thèm quan tâm!

Đậu Đậu quật cường chu miệng, “Anh Anh mà không đến thì Đậu Đậu cũng chẳng thèm đi! “Không thì cứ đợi thêm chút nữa được không?” Thím Lý không nhịn được cho ý kiến.

Cũng lúc đó ở chung cư, Lam Ngọc Anh ẩn hai huyện Thái Dương từ trong phòng ngủ đi ra ngoài.

Trong phòng khách, Trương Tiểu Du đang nghiêm túc xem sách hướng dẫn giáo dục trẻ con nghe tiếng động liên quay đầu lại, “Hốt hoảng la toáng lên, trời ạ, bé Anh, cậu chuẩn bị lên trời gặp tiên à!”

“Tớ ngủ lâu lắm rồi phải không?” Lam Ngọc Anh khàn giọng hỏi.

“Cũng không lâu lắm!” Trương Tiểu Du gật đầu, trêu ghẹo, “Sau khi ăn sáng xong cậu về phòng, tới bây giờ cậu mới ra ngoài! Tớ còn tưởng cậu cũng đang mang thai giống tớ đấy chứ, ngủ cỡ đó mà!”