Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 641






Chương 641

“Tớ cũng giống cậu, nhiều khi tỉnh dậy lúc sáng sớm nhìn thấy Đậu Đậu tớ vẫn thấy đây không phải sự thật. Nhưng nó là thật, may làm sao. Tớ rất cảm kích ông trời. Lam Ngọc Anh nhìn về phía bánh bao nhỏ, gương mặt trở nên dịu dàng hơn, sau đó cô lại nhìn về phía bạn thân: “Cậu thì sao, đứa nhóc trong bụng dạo này có giày vò cậu nữa không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi!” Trương Tiểu Du tủm tỉm cười, sau đó chợt thốt: “Cầm thú tìm một chuyên gia trong khoa phụ sản, rất có kinh nghiệm…

Giọng nói càng đến cuối càng nhỏ lại, trên mặt cũng bất giác đỏ lên.

Lam Ngọc Anh không trêu nữa, cười cười vỗ nhẹ lên tay cô ấy.

Từ sâu trong đáy lòng cô vẫn hy vọng Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh có thể quay lại với nhau lần nữa, cô cứ cảm thấy hai người có bốn năm hôn nhân, nếu từ nay thành người lạ, vậy quả có phần đáng tiếc.

Bánh bao nhỏ đang xoắn xuýt giữa hai chiếc máy bay điều khiển, chạy tới nhờ cô giúp.

Lam Ngọc Anh giúp cậu bé chọn một cái, bánh bao nhỏ cười tươi, vui vẻ đặt chiếc vừa chọn vào giỏ đồ, lại nhanh chân đi cất chiếc kia về chỗ cũ.

Trương Tiểu Du nhân lúc bánh bao nhỏ chạy đi mới hỏi: “Ngọc Anh, vậy cậu với tổng giám đốc Hoàng định thế nào?”

Lam Ngọc Anh nghe vậy, lắc đầu: “Tớ không biết.

“Cá nhỏ, tớ thật sự không biết. Cô thở dài, nhìn bánh bao nhỏ đang ngồi xổm phía trước: “Hiện giờ toàn bộ tâm trí tớ đều đặt ở chỗ bánh bao nhỏ, trong đầu lúc nào cũng là hình ảnh của thằng bé, có thể cậu không hiểu cái cảm giác sung sướng khi mất đi rồi lại có được ấy, đó không phải một đồ vật hay việc gì, đó là con của tớ, tớ chỉ hận không thể bù đắp lại toàn bộ tình thương suốt bốn năm qua lại cho thằng bé

Cô thực sự không biết, bởi vì cô chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này.

Cô và Hoàng Trường Minh đã chia tay từ bốn năm trước, hơn nữa người nói chia tay cũng là anh, không ngờ đứa con của hai người vẫn còn, lại khiến hai người xích lại với nhau. Cô không biết Hoàng Trường Minh nghĩ thế nào nhưng cô chưa hề nghĩ đến việc nối lại tình xưa, ít nhất là lúc này chưa hề muốn.

Trương Tiểu Du có thể hiểu được suy nghĩ của cô, vỗ nhẹ lên tay cô: “Chúng ta đi dạo ở đằng trước đi.”

Lúc xếp hàng thanh toán, Lam Ngọc Anh nhìn thấy xe đẩy chất đầy hàng hóa, cực kỳ ngạc nhiên: “Cả nhỏ, sao cậu mua nhiều thế?”

“Ừ nhỉ, tớ cũng không nghĩ sẽ nhiều thế!” Trương Tiểu Du nhún vai.

Lam Ngọc Anh lo cho thân thể của cô ấy, ba tháng đầu mang thai phải rất cẩn thận: “Đợi lát nữa tớ đưa cậu về, bây giờ cậu không tiện”

Trương Tiểu Du gật đầu cười, ôm lấy cô: “Cậu là tốt nhất.

Sau khi ra về, mặt trời đã bóng về tây, đây là lúc tan tầm nên rất khó bắt xe.

Lam Ngọc Anh nhìn taxi nào cũng đầy khách, lấy điện thoại ra định gọi cho chú Lý, định phiền chú ấy đi một chuyến. Cuộc gọi còn chưa kết nối đã thấy Trương Tiểu Du vẫy tay về phía nào đó.

“Tổng giám đốc Hoàng, bên này!”

Lam Ngọc Anh và bánh bao nhỏ đều quay sang, một chiếc Land Rover màu trắng đang đỗ ở ven đường.

Trương Tiểu Du giải thích: “Tớ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Hoàng đấy, anh ấy đưa tớ về chung cư xong thì ba người cùng về, tiện đường mà!”

Lam Ngọc Anh đành ôm bánh bao nhỏ lên xe.

Land Rover dừng dưới chân chung cư, nhớ đến trong cốp xe có không ít đồ mà Trương Tiểu Du mua, Lam Ngọc Anh định xuống xe xách giúp nhưng Hoàng Trường Minh nhanh chân hơn, quay đầu nhắn cô: “Cô và Đậu Đậu cứ chờ trong xe đi, tôi giúp cô ấy mang lên!”

“Vâng.” Lam Ngọc Anh cảm kích gật đầu.

Hoàng Trường Minh lấy hai túi đồ ở cốp xe ra rồi cùng Trương Tiểu Du đi lên phòng.

Từ đầu đến cuối hai người đều không nói câu nào, mãi khi vào đến thang máy Hoàng Trường Minh mới khẽ hỏi: “Sao rồi?”