Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 643






Chương 643

Cô đánh mắt về phía anh, trên trái chỗ tóc mai dường như lấm tấm mồ hôi.

Cô rút trong túi ra tờ khăn giấy, đưa đến chỗ anh: “Hoàng Trường Minh, anh lau mồ hôi trước đi.”

Hoàng Trường Minh không nhận mà xoay người lại, hơi ngẩng đầu lên, ý để cô lau giúp.

Lam Ngọc Anh liếm môi, hơi đỏ mặt.

Lúc cô cầm khăn giấy định nghiêng người sang thì bánh bao nhỏ ngồi trên ghế an toàn bỗng trèo xuống, bàn nhỏ giật lấy khăn giấy, định lấy lòng cô: “Để con giúp bổ nhé!”

Bánh bao nhỏ nhón chân, cố gắng chạm vào mặt bố mình.

“Khỏi cần!” Hoàng Trường Minh lạnh tanh, từ chối cậu.

“… Bánh bao nhỏ bĩu môi.

Hừ, lòng tốt lại bị nghĩ thành xấu.

Không thèm chấp nhặt với ba ba, bánh bao nhỏ lại ngồi vào ghế an toàn như cũ, cài chắc dây an toàn rồi lại quay ra làm nũng với Lam Ngọc Anh: “Cô Ngọc Anh, cháu muốn ăn kẹo!”

Hoàng Trường Minh ngồi phía trước, trút giận lên cái chân ga.

Lam Ngọc Anh mở mắt, Đậu Đậu nằm trong lòng vẫn đang ngủ.

Cái miệng nhỏ mở ra, cũng không biết giấc mơ đẹp thế nào, đôi lông mày nhỏ nhắn và khóe miệng đều nhếch lên. Sợ làm Đậu Đậu giật mình, cô nhẹ nhàng đứng dậy, cho chân của cậu bé vào chăn, rồi mới thay quần áo đi đánh răng rửa mặt.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng sớm rọi xuống như chú nai đang nô đùa, hôm nay là thứ bảy, không phải là ngày quan trọng gì, nhưng sau khi Lam Ngọc Anh nhìn lịch thì có chút ngạc nhiên rồi nhếch miệng cười thầm.

Lam Ngọc Anh hôn Đậu Đậu một cái rồi xuống bếp làm đồ ăn sáng.

Nửa tiếng sau, hai bố con đều xuống lầu, một nhà 3 người ngồi trước cái bàn tròn.

Khi Đậu Đậu trèo lên bàn, ngó thấy đĩa thức ăn trước mặt Lam Ngọc Anh, rồi lại ngó thấy đĩa thức ăn trước mặt Hoàng Trường Minh, chớp chớp ảnh mắt ngạc nhiên: “Chỉ nấu cho con có tô mì ~”

“ Ừ!” Lam Ngọc Anh nhếch mồi, sờ đầu Bánh Bao: “

Con yêu, cái này so với những gì con ăn trước nay không giống nhau, đây là mì trường thọ!”

“Mì trường thọ?” vẻ mặt nghi ngờ của Bánh bao.

“Là khi đón sinh nhật, mới được ăn!” Lam Ngọc Anh giải thích cho cậu bé nghe: ” Vì nếu sinh nhật mà ăn mì trường thọ, thì sẽ khỏe mạnh, sống đến 100 tuổi.

Bánh Bao nghiêng đầu, nhắc nhẹ: “Nhưng vẫn chưa đến sinh nhật của con mà!”

Tuy là một đứa trẻ, nhưng đã sớm hiểu sinh nhật là gì, vì mỗi năm cứ đến sinh nhật đều có rất nhiều người tặng quà cho cậu bé, ông cũng sẽ tặng cậu một bao lì xì còn to hơn cả mặt cậu bé nữa, chỉ là đếm trên đầu ngón tay nồn nà, thì còn nhiều ngày nữa cơ! “Không phải đâu, con yêu, hôm nay là sinh nhật con!” Lam Ngọc Anh lại lắc đầu rất chắc chắn.

Khi ngủ dậy cô ấy đã nhìn lịch, vừa đúng ngày đó của 4 năm trước cô hạ sinh Bánh Bao.

Nhưng ngày này mỗi năm sau đó, cô đều nhớ về đứa trẻ mà cô không thể giữ được, nhưng bây giờ khác rồi, Bánh Bao của cô vẫn sống vui vẻ trước mặt cô, cho nên có thể chúc mừng cậu bé rồi.

Hoàng Trường Minh phía đối diện thấy thế, trong lòng cũng đã hiểu.

“Đậu Đậu, là sinh nhật con mà. Anh ta bỏ cái nĩa trong tay xuống, và cũng nói như thế với con trai: “Sau này sinh nhật của con sẽ đổi thành ngày này

Bánh Bao tuy không hiểu, nhưng thấy Lam Ngọc Anh cau cau mày liền gật đầu: “Con biết rồi!”

Ngay lập tức, cúi xuống cố gắng ăn mì trường thọ. Ăn xong bữa sáng, Lam Ngọc Anh gọi con người cao lớn đang ở trên lầu: “ Hoàng Trường Minh, tôi muốn chúc mừng sinh nhật Đậu Đậu

Đây là lần đầu tiên cô đón sinh nhật với con trai, nên không muốn làm qua loa tùy tiện.

“Cô muốn chúc mừng thế nào?” Hoàng Trường Minh quay người vịn tay.

“Ờ thì…… Lam Ngọc Anh suy nghĩ, “ thực ra tôi cũng chưa nghĩ kỹ, nhưng nếu không tổ chức buổi tiệc hoành tráng thì cũng phải mang nó đi chơi một này thật vui!”

“Được.” Hoàng Trường Minh gật đầu vui mừng.