Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 647






Chương 647

Anh nói xong, lại đưa cả chìa khóa xe cho cô.

Lam Ngọc Anh gật đầu, sau khi nhận lấy chìa khóa liền đi ngược về phía cửa nhà hàng. Khi Hoàng Trường Minh dắt tay Bánh Bao chuẩn bị đi vào trong phòng vệ sinh nam, lại có một bóng người cao gầy từ trong phòng vệ sinh nữ bên cạnh bước ra.

Lê Tuyết Trinh vẩy nước dính trên tay, tâm trạng không tốt lắm.

Tối nay, cô ta cố ý tìm ba Lê Hoài Lâm ra ngoài ăn cơm, là muốn bảo ông ấy cố đánh tiếng chuyện hôn nhân giữa mình và Hoàng Trường Minh. Chỉ là sau khi Lê Hoài Lâm nghe được cuộc hôn nhân gặp trở ngại, cũng không nói gì nữa, lại vẫn chỉ câu kia: mọi chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên, đừng quá miễn cưỡng.

Không miễn cưỡng à?

Ghen ghét và không cam tâm trong lòng Lê Tuyết Trinh lại không biết phải trút vào đâu.

Cô ta đáng lẽ đã chắc chắn là vợ của Hoàng Trường

Minh, thật vất vả mới thuận lợi tổ chức lễ đính hôn, làm cho cả Băng Thành đều biết mình là vợ chưa cưới của anh, đã chờ suốt bốn năm, gừi bảo cô ta làm sao có thể thuận theo tự nhiên, đừng quá miễn cưỡng được!

Trong lòng cô ta đang buồn bực, không ngờ bóng dáng cao lớn kia lại xuất hiện trong tầm mắt.

Tâm trạng ảm đạm của Lê Tuyết Trinh liền biến mất, mừng rỡ kêu lên: “Trường Minh!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy liền ngẩng đầu, hơi nhíu mày, vừa vặn ngược lại với vẻ kích động của cô ta.

“Anh cũng ăn cơm ở đây ăn sao?” Lê Tuyết Trinh lộ ra hai má lúm đồng tiền, vẻ mặt vui sướng: “Trùng hợp vậy, em và ba em cũng vừa ăn cơm ở đây xong! Bọn em còn nhắc tới anh đấy. Có cần em nói với ba em một tiếng, chúng ta lại ngồi xuống, gọi chai rượu vang nói chuyện một chút không?”

“Không cần đầu” Hoàng Trường Minh nhếch môi.

Bánh Bao ngẩng đầu giục: “Ba ba..

“Biết rồi!” Hoàng Trường Minh vỗ xuống đầu của con trai, nằm tay cậu bé đi vào bên trong. Lúc bước vào cửa, anh đột nhiên dừng lại, sau đó quay người lại.

“Sunny.”

Nghe anh gọi mình, vẻ mặt Lê Tuyết Trinh vui mừng: “Trường Minh?”

“Lời tôi nói trước đó không phải là lời nói đùa, hi vọng lát nữa khi tôi đi ra, cô không ở đây” Đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Trường Minh nhìn cô ta, giọng nói cũng không hề có chút hơi ẩm nào, giống hệt với màu mắt vậy.

Lê Tuyết Trinh nhìn hai ba con biến mất ở cửa nhà vệ sinh nam, móng tay cắm vào lòng bàn tay. Cô ta đương nhiên biết rõ, anh muốn nói tới câu đừng xuất hiện ở trước mặt Bánh Bao…

Lê Tuyết Trinh đứng yên tại chỗ điều chỉnh hơi thở mất vài giây mới trở lại bình thường, xoay người lại. Chỉ là cô ta mới rẽ qua khúc ngoặt, mới phát hiện ra một người phụ nữ mặc quần áo nhân viên phục vụ đang đứng ở phía trước, cách đó không xa, nhưng không phải là nhân viên phục vụ ở tiền sảnh, mà là xuất hiện ở sau bếp, bên thắt lưng còn buộc tạp dề màu trắng còn dính dầu mỡ.

Lúc này, đối phương đang nhìn cô ta với vẻ chế giễu. Mặt Lê Tuyết Trinh lập tức lạnh xuống: “Cô cười cái gì?”

“Tôi chỉ thấy buồn cười thôi!” Người phụ nữ nhún vai, sau đó nói như chế giễu: “Thật ra cô cũng chẳng khác gì tôi. Anh Trường Minh cũng chưa từng để tâm tới cô, thậm chỉ còn chưa từng liếc nhìn cô!”

“Lam Ngọc Thiên, cô nói xong chưa? Ngay cả ảnh mắt của Lê Tuyết Trình đều đã lạnh lẽo.

Không sai, đối phương chính là Lam Ngọc Thiên. Cô không từ chức cũng không bị đuổi việc, mà do khách hàng liên tục phản ảnh nên bị quản lý phòng ban điều cô ta đến làm việc ở sau bếp, mỗi ngày đều động tới những bát đĩa bần, đầy dầu mỡ, cô sắp phát điên rồi! “Lê Tuyết Trinh, những việc cô bảo tôi làm trước đó, tôi đều đã làm, ai biết thằng con hoang kia… Lam Ngọc Thiên nói đến đây thì không nói thêm nữa, nhìn chăm chăm vào cô ta, hỏi tiếp: “Có phải cô cũng nên thực hiện lời hứa của mình không? Rốt cuộc tới lúc nào thì cô mới có thể giúp tôi ra nước ngoài? Tôi không muốn tiếp tục ở lại thành phố này, làm nhân viên phục vụ nữa!”