Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 655






Chương 655

“Ừ, vậy tôi chờ cô ở cửa ra.” Hoàng Trường Minh nhếch môi, giơ tay chỉ “Biết rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Phòng vệ sinh ở tòa nhà bên cạnh trường đua, giải quyết xong vấn đề sinh lý. Lúc cô cúi đầu chỉnh lại vạt áo, chợt thấy trong buồng vệ sinh bên cạnh dường như có người lần lượt đi ra, chắc là nhân viên công tác ở đây, còn có tiếng nói chuyện truyền tới rõ ràng.

“Hôm nay không phải là ngày cuối tuần à? Sao việc kinh doanh của trường đua ngựa lại vắng vẻ vậy?”

“Cô thì biết cái gì!” Một người khác trả lời: “Đâu phải là kinh doanh của trường đua ngựa vắng vẻ. Có một ngài bao hết cả trường đua, không có người nào, chỉ có ngài ấy và bạn gái cưỡi ngựa, hẹn hò ở trong thôi!”

“Thật không vậy? Có tiền là tùy hứng như vậy à!”

“Điều này còn có thể giả được sao? Đôi tình nhân kia vừa rời đi đấy. Hơn nữa tôi còn tận mắt nhìn thấy ngài ấy bể bạn gái của mình xuống ngựa! Ôi, khỏi phải nói có bao nhiều hạnh phúc. Nếu là tôi, quả thật đã cao hứng tới mức choáng váng rồi!”

Lam Ngọc Anh giơ tay, khẽ sờ lên gương mặt nóng hừng hực.

Cưỡi ngựa hẹn hò.

Không biết đôi tình nhân mà nhân viên kia nhắc tới có phải là bọn họ không?

Chẳng trách, bọn họ ở trong trường đua ngựa gần một ngày, trong đó trừ bọn họ và nhân viên công tác ra, lại không thấy được ai khác.

Chờ hai nhân viên kia đi xa, Lam Ngọc Anh mới lề mề đi từ bên trong ra. Trong gương trên gương mặt quả nhiên có hai ráng đỏ.

Từ phía xa, cô lại nhìn thấy Hoàng Trường Minh người có tiền tùy hứng đáng đứng dựa vào cửa ra, trong tay cầm theo chai nước khoảng. Khi cô đi tới trước mặt, anh nhét luôn vào trong tay cô.

Lam Ngọc Anh nhận lấy, phát hiện nắp chai đã được vặn ra.

Thật ra, trước đây trong lúc ở chung, cô đã biết, cho dù anh trầm mặc ít nói nhưng vẫn luôn là người rất cẩn thận.

Lam Ngọc Anh đưa lên bên miệng uống vài hớp, lúc vừa định vặn nắp lại thì Hoàng Trường Minh liền cầm lấy, sau đó ngửa cổ lại uống ừng ực hơn nửa chai, ném vào trong thùng rác bên cạnh.

Tim cô đập nhanh hơn vài nhịp, vì hai người vừa hôn gián tiếp.

“Đi thôi!” Hoàng Trường Minh tung chìa khóa xe lên. Lam Ngọc Anh khẽ “Ừ” rồi đi theo phía sau.

Sau khi rời khỏi trường đua ngựa, trở lại trong thành phố, Hoàng Trường Minh đề nghị hai người ăn ở bên ngoài. Bọn họ tìm nhà nhà hàng Trung Quốc. Bởi vì cuối tuần lại vào giờ cơm nên tương đối đông người. Bọn họ xếp hàng một lúc mới đến lượt.

Bởi vì bọn họ mặc trang phục cưỡi ngựa giống như áo đội tình nhân nên thu hút không ít ánh mắt.

Lam Ngọc Anh ăn bữa cơm này rất gian nan, không chỉ phải đối diện với ánh mắt của những người bên ngoài thỉnh thoảng nhìn qua, còn phải đối diện với ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm như khóa chặt của Hoàng Trường Minh.

Trong lúc ăn cơm, Hoàng Thanh Thảo lại gọi điện thoại qua, nói đã đưa Bánh Bao từ nhà họ Hoàng về rồi.

Biết được Bánh Bao đã về đến nhà, trái tim Lam Ngọc Anh cũng theo bay trở về. Lúc thắt dây an toàn, Hoàng Trường Minh lấy kẹo cao su từ ngăn để đồ ra, đưa qua hỏi: “Cô ăn kẹo cao su không?”

“Không… Lam Ngọc Anh cảm thấy không hiểu.