Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 657






Chương 657

Cả đêm này, cô ngủ rất say.

Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh từ trong phòng tắm rửa mặt đi ra, lại thấy Bánh Bao cũng cong mông chui từ dưới chăn ra.

Hai bàn tay nhỏ bé, đáng yêu dụi mắt, giọng non nớt gọi cô: “Ngọc Anh”

“Cục cưng, cháu tỉnh rồi à?” Cô vội vàng bước nhanh qua.

Cô ôm Bánh Bao trên đầu gối, rút khăn giấy lau dử mắt cho cậu bé.

Bánh Bao ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn giống như một búp bê, trên gương mặt lộ vẻ đặc biệt hưởng thụ. Chờ cô ném khăn giấy được vo viên vào trong thùng rác, cậu bé to mò, đôi mắt to chớp chớp hỏi: “Ngọc Anh, hôm qua cục cưng không ở nhà, cô và ba làm gì vậy?”

“Ơ, không làm gì cả.” Lam Ngọc Anh chột dạ trả lời.

“Vậy sao bà cô nói hai người đi hẹn hò?” Bánh Bao nghiêng đầu “.” Lam Ngọc Anh suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.

Đối diện với đôi mắt mở to, trong veo của con trai, cô không có cách nào nói dối, lại nghĩ đến lời nhân viên trong trường đua nói hôm qua, cô càng mất tự nhiên, lúng túng nói sang chuyện khác: “Cục cưng, cháu có đói bụng không? Bây giờ cô dẫn cháu đi rửa mặt, sau đó xuống tầng làm bữa sáng cho cháu nhé!”

Sáng nay Lam Ngọc Anh làm bữa sáng kiểu Trung

Quốc, cháo ninh nhừ, thím Lý hấp giúp lồng bánh bao.

Hai mẹ con mới ngồi xuống không lâu, Hoàng Trường Minh mặc bộ vest màu đen cũng chậm rãi đi tới, kéo cái ghế ra và ngồi đối diện bọn họ.

Nghĩ đến cảnh tượng xảy ra ở trước cửa phòng tối qua, cô hơi xấu hổ, lúng túng, hơi rũ mi xuống.

Thím Lý mỉm cười, đưa bát đũa lên: “Chào ngài!”

“Chào.” Hoàng Trường Minh cong môi, lúc cầm đũa lên chợt ngước mắt nhìn về phía cô: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Lam Ngọc Anh đang uống cháo, suýt nữa bị sặc.

“Rất ngon.” Cô nuốt ngụm cháo xuống. Hoàng Trường Minh lặng lẽ nhướng mày, cầm bánh bao nhỏ bỏ vào trong miệng.

Bởi vì Lam Ngọc Anh phải chăm sóc cho Bánh Bao, cho nên Hoàng Trường Minh ngồi đối diện ăn nhanh hơn một chút. Chẳng qua anh ăn xong, cũng không rời khỏi chỗ, mà ngồi dựa lưng vào ghế, đôi mắt sâu thẳm kia lại nhìn chằm chằm vào cô, hoàn toàn không che giấu.

Cô nhiều lần cầm thìa không chắc, nhưng không tiện nói thẳng ra. Hai người mắt qua mày lại ngay trước mặt đứa trẻ như vậy

Cuối cùng Lam Ngọc Anh uống nốt ngụm cháo cuối cùng trong bát, đứng lên. Cùng lúc đó, điện thoại di động của cô để ở trong phòng khách đổ chuông. Cô liền mượn cơ hội, tìm lý do tránh đi: “Tôi đi nghe điện thoại.” . Đam Mỹ H Văn

Lâm Ngọc Anh liếc nhìn tên hiện ra trên màn hình, vội vàng nhận nghe, trên mặt bất giác tươi cười: “Alo, Diệp Tấn à?”

“Ngọc Anh.” Trong điện thoại, Diệp Tấn ôn hòa gọi cô.

“Diệp Tấn, cậu đến Canada rồi sao?” Lam Ngọc Anh quan tâm vội vàng hỏi thăm: “Cậu không gọi điện thoại cho tớ, tớ cũng đang định gọi điện thoại cho cậu đấy! Tớ muốn hỏi xem cậu thế nào, trở về mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?”