Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 662






Chương 662

Mặc dù anh ấy nói “em” nhưng giọng điệu luôn cảm thấy nghe giống như là “Đón vợ cùng con trai về nhà.”

“Anh không đi làm?” Lam Ngọc ANh cắn môi, nói nhỏ “Cũng có thể gọi điện cho chú Lý mà…”

“Đi một tí cũng được.” Hoàng Trường Minh lãnh đạm được rồi.

Hoàng Trường Minh trực tiếp đi tới ôm lấy con trai, mở cửa xe phía sau ra, đem con ngồi an toàn ở trên ghế, ngay sau đó nhìn về phía của cô.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, do dự nhìn về phía của Diệp Tấn “Diệp Tấn, cậu muốn đi tiếp chỗ nào, chúng ta cùng nhau đi?”

“Không đâu, tớ đứng ở đây đợi taxi, thời gian này xe taxi đi qua rất nhiều.” Diệp Tấn cười vẫy tay từ chối.

Đang nói chuyện, một chiếc xe không có khách cũng dừng lại, khi anh ấy mở cửa, muốn ngồi vào trong, thì giọng nam trầm tĩnh bỗng vang lên.

“Anh Diệp!”

Diệp Tấn dừng lại, quay đầu lễ phép hỏi “Anh Minh, có chuyện gì không?”

Hoàng Trường Minh để tay lên cửa xe, đôi môi mỏng nhếch lên “Lần trước đi câu cá, dường như không có hứng lắm, còn muốn cùng anh Diệp câu cá thêm lần nữa, vừa vặn chiều mai tôi không có lịch trình, không biết anh Diệp có nguyện ý hay không?”

“Được” Diệp Tấn im lặng hai giây, gật đầu đáp ứng.

Chiếc Land Rover màu trắng lái một mạch trở về biệt thự, Hoàng Trường Minh từ hội trường tạm thời phải đi ra ngoài, nhưng chỉ cần tận mắt nhìn thấy cô vào cửa cũng thấy yên tâm.

Lam Ngọc Anh lúc xuống xe, muốn hỏi “Hoàng Trường Minh, anh đúng là muốn hẹn Diệp Tấn đi câu cá à?”

“Ừ, ngày mai cùng nhau.” Hoàng Trường Minh kéo môi.

Lam Ngọc Anh gật đầu một cái, trong lòng là một loại cảm giác quái dị không thể nào giải thích được.

Buổi trưa ngày hôm sau, Lam Ngọc Anh sau khi nhận được điện thoại, liền dắt bánh bao nhỏ ra ngoài.

Vừa đi qua sân, chiếc Land Rover màu trắng liền từ con đường xa chạy tới, sau khi dừng lại hẳn, Hoàng Trường Minh từ trên xe bước xuống, mở cửa sau cho hai me con.

Sau khi ngồi vào, Hoàng Trường Minh liền mím môi hỏi cô “Em có chuẩn bị bento cho anh anh không?”

“Có mang đó, nó ở trong túi xách!” Lam Ngọc Anh gật đầu, giơ tay ra hiệu.

Bởi vì đã đồng ý đi đi câu cá, cô cùng bánh bao nhỏ đã ăn cơm trưa rồi, Hoàng Trường Minh ở Hoàng Oanh nói là bận bịu không có thời gian để ăn, giả bộ để cho cô đơn độc một mình.

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhướng mày hài lòng.

Lái xe hơn một giờ, khi bọn họ đã đến được địa điểm câu cá, thì Diệp Tấn cũng đã đến nơi, đang đứng ở lối vào của đại sảnh.

Sau khi đậu xe xong, cả nhóm cầm đồ nghề câu cá, đi bộ hướng về phía bờ sông.

Đêm qua trời mưa to, tuy rằng có ánh nắng chói chang, nhưng nhiệt độ vẫn hơi giảm xuống một chút, cũng bởi vì gần sông, nên gió cũng có chút mạnh hơn. Thời tiết như thế này thật ra không thích hợp để câu cá, nhưng dường như hai người đàn ông lại vô cùng thích thú.

Bọn họ đi tới dưới cái ô, mỗi người xách một cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống,

Diệp Tấn thấy cô không cầm cần câu, không khỏi hỏi “Ngọc Anh, hôm nay không câu cá sao?”

“Không câu, tớ nhìn hai người cậu là được rồi!” Lam

Ngọc Anh lắc đầu, cười giải thích.

Lần trước đi câu cá, mặc dù cô đã cầu xin phật phù hộ, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, đến cuối cùng cũng không cầu được cá, cho nên lần này cô dứt khoát không tham gia, mà chỉ cùng với bánh bao nhỏ nhìn bọn họ câu cá.

“Được.” Diệp Tấn mỉm cười, đem cần câu ném xuống mặt sông.