Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 672






Chương 672

Lòng bàn tay hướng lên trên thấy rõ cả những đường vân tay.

Lam Ngọc Anh do dự trong hai giây, nhẹ nhàng đặt tay lên. Lúc vừa chạm tay, anh lập tức bao trọn lấy bàn tay này giống như đã trước kia đã từng rất nhiều lần như vậy, mười ngón tay vừa đan vào nhau liền bị anh dắt vào bên trong.

Chỉ là lúc sắp vào trong phòng bếp, cô vẫn đỏ mặt giấy ra.

Sau đó, trong nhà ăn lại trở thành hai bố con ngồi song song chờ ăn cơm.

Hôm nay, thím Lý không được khỏe, Lam Ngọc Anh không cho làm việc nữa. Từ trước đến giờ, cô cũng không phải người được nuông chiều từ bé, sau khi ăn cơm xong nhanh nhẹn đem bát đũa thu dọn vào bếp. Trong suốt cả quá trình có bánh bao nịnh bợ tới giúp đỡ

Bỏ bát đũa đều bỏ vào trong bồn rửa, trên đầu liền hiện lên một bóng người.

Hoàng Trường Minh nghiêng người lên trước, đột nhiên ở bên tại cô nói: “Đêm nay ngủ với anh.”

Tuy rằng anh đã ép giọng nói xuống rất nhỏ rồi nhưng hơi thở ấm nóng lại thổi thẳng vào tại cô.

Lâm Uyên Bạch đương nhiên biết ý nghĩa sâu xa giấu trong lời nói của anh, chỉ là buổi sáng ở phòng tắm kia đã là một phen vận động kịch liệt rồi, làm thắt lưng với chân cô vẫn đang còn đau, thật sự không chống đỡ nổi nữa….

Cô ngừng tay, quay đầu, nhìn anh với vẻ mặt đầy khó xử, nói quanh co: “Chỉ sợ là không được đâu, Đậu Đậu sẽ thấy buồn lắm đấy.”

“Em chọn con hay chọn anh?”Mặt Hoàng Trường Minh lập tức đen lại.

“…” Lâm Uyên Bạch không có hé răng.

Nhưng mà thái độ im lặng của cô đã thể hiện rõ ràng rằng người được lựa chọn chính là người đằng trước rồi.

Hoàng Trường Minh mím môi, sắc mặt còn đen hơn lúc trước, hừ một tiếng rồi giận dữ bỏ đi.

Bánh bao đang niềm nở đem hai cái cốc chạy vào thì đối diện ngay với ánh mắt muốn giết người của bố, trong tức khắc run cầm cập, suýt nữa thì làm rớt hai cái cốc xuống đất.

Dọa chết cục cưng rồi!

Đợi thân hình cao lớn của anh đi ra khỏi phòng bếp, bánh bao mang bộ mặt mong được an ủi đến trước mặt Lam Ngọc Anh: “Ngọc Anh ơi, bố làm sao thế?”

“Chắc là mất hứng đó..” Lam Ngọc Anh cũng nhìn bóng lưng lạnh lùng cứng rắn kia.

Bánh bao nghe thấy thế, rất không nể tình bĩu môi: “Bố đã lớn như vậy rồi mà còn ương bướng nữa!”

“Đúng vậy… Lam Ngọc Anh phối hợp.

Chỉ là đầu có ương bướng đầu, rõ ràng là không thỏa mãn ham muốn…..

Mãi đến trước khi đi ngủ, Hoàng Trường Minh đều không có nói chuyện với mẹ con bọn họ, sau khi ăn cơm xong liền vào trong phòng làm việc rồi ở trong đó mãi không có đi ra.

Lam Ngọc Anh đem bánh bao đi tắm xong, song song lên giường.

Đến bây giờ, mỗi buổi tối bánh bao đều phải nghe cô đọc một câu chuyện cổ tích mơi đi ngủ được, mới đọc chưa được vài trang, đã nằm úp mặt vào lòng cô ngủ say như một bé vật nuôi nhỏ.

Lam Ngọc Anh điều chỉnh tư thế ngủ cho thằng bé, võ nhẹ hai lần, đưa tay lên tắt đèn chuẩn bị đi ngủ.

Vừa mới mơ mơ màng màng nhắm mắt, điện thoại di động đột nhiên rung lên

Cổ liên lập tức chuyển sang chế độ im lặng, mặt điện thoại đang sáng hiện lên ba chữ Hoàng Trường Minh, cô có chút ngạc nhiên, còn tưởng anh sẽ không để ý đến cô mãi luôn, nhìn về phía cửa, chần chừ nghe điện thoại: Alo?”