Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 675






Chương 675

Tiếng cười trầm thấp phát ra từ nơi lồng ngực Hoàng Trường Minh.

“Tối qua mệt quá rồi à?”

“Ừ” Cô ngượng ngùng thừa nhận.

Tiếng chiếc dao cạo râu chạy bằng điện vang lên, Hoàng Trường Minh đưa tay cạo đi những sợi râu mới dài ra ở trên cằm, nhân cơ hội này Lam Ngọc Anh muốn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

Lúc đi chưa được hai bước, âm thanh kia bỗng nhiên dừng lại, hình dáng cao lớn của Hoàng Trường Minh chặn ở trước mặt cô.

Ánh mắt Hoàng Trường Minh chuyển từ dao cạo râu trong tay qua gương mặt của cô, lông mày nhếch lên: “Anh bỗng nhiên nhớ ra, hình như có người nói không quên được anh”

“Khụ! Lúc đó chỉ là kế tạm thời thôi.” Mặt Lam Ngọc Anh lộ vẻ xấu hổ.

“Anh thấy là không hẳn vậy đâu, dù sao vẫn có chứng cứ.” Hoàng Trường Minh nheo mắt lại.

“Chứng cớ gì?” Cô lui về phía sau một bước nhỏ “Đây chính là chứng cứ.” Hoàng Trường Minh ép lại gần, sau đó vươn tay nhặt lên chiếc chìa khóa ở cổ áo cô, tối hôm qua vào mỗi lần triền miên, đôi môi mỏng của anh đều lướt qua nơi này, lòng bàn tay vuốt ve đường viền trên chìa khóa, trầm thấp hỏi cô: ” Anh Anh, cái này em vẫn luôn mang theo trong suốt bốn năm qua phải không?”

“Ừm” Lam Ngọc Anh khẽ nói.

Đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch của Hoàng Trường Minh cúi xuống, đưa hình ảnh của cô in vào nơi con ngươi đen nhảy ấy, vuốt ngón tay áp út của cô: “Cái nhẫn này cũng như vậy, vĩnh viễn đừng tháo ra, còn nữa…

“Vĩnh viễn đừng rời xa anh nữa”

Nghe thấy anh cố ý dừng lại, cô nín thở chờ đợi.

Không hề giống như một lời hứa hẹn, cũng không có bất kì ngữ khí bá đạo nào mà lại càng giống một lời thỉnh cầu.

Nói xong chữ cuối cùng, đôi môi mỏng liền phủ xuống. Hai đôi môi dán vào nhau, cuối cùng Lam Ngọc Anh không có né tránh, lúc cánh tay anh ôm ở eo, cô nhịn không được đáp lại một chút.

Trong ảnh ban mai, hai người lặng lẽ hôn nhau.

Khi Lam Ngọc Anh cảm thấy những thay đổi mờ nhạt trên cơ thể anh, cô sợ rằng điều đó sẽ khơi dậy hứng thú của anh.

Sự kịch liệt liên tục suốt sáng hôm qua và cả đêm qua khiến cô khó mà chống chọi, nhân lúc anh nghỉ lấy hơi, cô vội vàng vươn tay đẩy anh ra, “A, anh tiếp tục cạo râu…

Nói xong cô liền chạy nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Vừa đóng cửa lại thì cửa phòng trẻ em bên cạnh vừa mở.

Bánh Bao mặc bộ đồ ngủ đang đưa tay lên che miệng ngáp dài, sau đó nhẹ giọng ngọt ngào hỏi cô: “Ngọc Anh, sao cô lại đi ra từ phòng của ba?”

“A… Lam Ngọc Anh không biết nói gì.

Cô thực sự không thể nói dối trước đôi mắt ngây thơ và trong sáng của con trai mình.

Vậy nhưng Bánh Bao vẫn đang nghiêng đầu chờ câu trả lời của cô với vẻ mặt đầy khó hiểu, Thím Lý đứng sau dù sao cũng là người từng trải, vừa nhìn thấy liền giúp giải vây, “Thiếu gia, mau xuống lầu thôi, vừa rồi chẳng phải cháu muốn giúp bố và cô Lâm bày bàn ăn sao!”

Thím Lý tối qua thức khuya, muốn vào bếp rót một cốc nước.

Vừa mở cửa thì đúng lúc nhìn thấy ông chủ ôm cô

Lâm từ phòng khách lên lầu, bước chân gấp gáp, quần áo trên ngực cô Lâm thì xộc xệch Thím Lý sợ đến mức lập tức đóng cửa không dám ra ngoài cả đêm. Haizz, người trẻ đúng thật là

Lam Ngọc Anh sau khi tắm rửa sạch sẽ liền xuống lầu ăn sáng, cả buổi không dám nhìn Banh Bao lấy một cái, sợ rằng cậu bé sẽ lại hỏi mình chuyện đó.