Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 704






Chương 704

Cửa văn phòng tổng giám đốc vẫn mở, bên trong chỉ có một mình Hoàng Trường Minh một mình dựa vào ghế cao, lúc này đã không còn bóng dáng của Lê Tuyết Trình nữa, trong gạt tàn có điều thuốc vừa dập tắt, mùi thuốc vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Phan Duy đằng sau đóng cửa lại, Lam Ngọc Anh đi vào trong đó. Trên bàn làm việc đặt một bản thiết kế, rất rõ ràng, cái ghế vừa nãy Lê Tuyết Trinh ngồi đối diện, cô ấy mím môi, không ngồi xuống luôn, mà lại không kiềm được thốt ra “Gặp xong vợ chưa cưới rồi chứ?”

Vừa nói xong, cô ấy không khỏi có chút thất vọng.

Cô ấy sao thế này, rõ ràng lúc đầu dáng vẻ của cô ấy rất thoải mái, phóng khoáng, nhưng sau khi xong chuyện lại giống như oán phụ tính toán chi li, cô ấy biết trong lòng mình không có chút khó chịu nào hoặc là bị những lời bàn tán của những nhân viên nữ ngoài cửa làm ảnh hưởng.

“Ai nói không ghen chứ, biết rõ hai người bọn anh không có gì, hơn nữa còn nói tin anh?” Hoàng Trường Minh thấy vậy, liền trêu chọc.

“Em không có.” Lam Ngọc Anh lúng túng.

Hoàng Trường Minh nghiêng người về phía trước, mải miết nhìn khuôn mặt cô ấy: “Vậy em làm sao thế?”

“Em chỉ là.” Lam Ngọc Anh cắn môi, nghĩ ngợi, nhưng cuối cũng chẳng nói ra được câu gì, chỉ là thuận miệng nói mà thôi: “Cố ý trêu chọc anh thôi! Anh làm việc đi, em không làm phiền anh nữa, em ở đây yên lặng lướt facebook!”

Cô ấy không muốn nói, Hoàng Trường Minh cũng không gò ép hỏi.

Chỉ là ánh mắt sâm thẳm từ đầu đến cuối luôn nhìn bóng hình xinh đẹp của cô ấy, luôn nhìn cô ấy khi kh người ngồi xuống, lấy điện thoại trong túi ra, sau đó cúi đầu xuống buông lông mi dưới màn hình.

Lam Ngọc Anh sau khi mở weibo lên, vuốt đi vuốt lại. Có không ít những tin tức nóng hổi thú vị, cô ấy tuy không phải là người nghiện facebook, nhưng mỗi ngày có thời gian, đều sẽ lên facebook dạo quanh.

Lúc này mỗi tin tức mà cô ấy nhấn vào, đều xem sơ sơ rồi lướt qua, không biết có phải liên quan đến tâm trạng hay không, mà chẳng có hứng thú gì cả.

Phía trước đột nhiên có bóng người bao phủ xuống, cô ấy ngước lên, nhìn thấy Hoàng Trường Minh không biết từ lúc nào từ bàn làm việc đi đến trước mặt mình, đang nhìn cô ấy từ trên cao xuống.

“Ách, có chuyện gì thế?”

Hoàng Trường Minh mím môi, đột nhiên nói: “Lâu rồi không được uống cà phê do chính em pha “Bây giờ anh muốn uống không?” Lam Ngọc Anh sững

Lúc trước khi hai người yêu nhau, ngoài mì tôm ra, anh ấy luôn rất thích uống cà phê cô ấy pha.

“Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu.

“Trong cà phê lại bỏ chút đường mạnh nha nhé?” Lam Ngọc Anh cất điện thoại vào túi áo, sau khi nhìn anh ấy gật đầu lần nữa, liền lập tức đứng dậy: “Được, vậy bây giờ em đi pha cho anh nhé!”

Hoàng Trường Minh lại đột nhiên kéo cô ấy lại, nói: “Đưa cho anh chiếc nhẫn một lát “Để làm gì thế?” Lam Ngọc Anh khó hiểu.

“Không có gì.” Hoàng Trường Minh nét mặt bình thường, chẳng nói gì nhiều.

Lam Ngọc Anh thấy vậy, không hiểu anh ấy có dụng ý gì, nhưng vẫn nghe theo lời anh ấy nói, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út ra, sau đó đưa cho anh ấy với vẻ nghi ngờ.

Kể từ khi anh ấy đeo cho cô ấy, đây là lần đầu tiên Lam Ngọc Anh tháo ra.

Lúc trước sự đánh mất, nên hầu như chưa bao giờ tháo ra, luôn đeo nó ngay cả lúc tắm.

Hoàng Trường Minh sau khi cầm chiếc nhẫn nhưng vẫn không giải thích gì cả, chỉ nói: “Em đi pha cà phê trước đi.”

“Ồ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.