Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 712






Chương 712

“Được, con biết rồi ạ!”

Cúp điện thoại, Lâm Ngọc Anh cẩn thận nhìn về phía Hoàng Trường Minh.

Âm lượng của cuộc trò chuyện không được điều chỉnh, hơn nữa hai người lại ở gần nhau, cô biết anh nhất định đã nghe thấy hết những gì thím Lý nói, nếu không sắc mặt anh cũng không tự nhiên mà căng cứng.

Lâm Ngọc Anh rất vô tội, đưa di động cho anh: “Này, Hoàng Trường Minh”

Hoàng Minh Trường cầm lấy, đút lại vào trong túi quần. Lâm Ngọc Anh nhìn thấy sắc mặt anh so với lúc nãy đã đen đi vài phần thì cắn răng ôm lấy tay anh rồi nhẹ nhàng lắc lắc.

Hoàng Trường Minh mím môi mỏng, im lặng hai giây sau đó rồi xoay người ra khỏi khách sạn.

Thấy thế, cô cũng chậm chạp chạy theo.

Đến quầy lễ tân, Lâm Ngọc Anh đưa thẻ phòng cho lễ rên: “Ngại quá, cô cho chúng tôi trả phòng nhé”

Dọc đường lúc quay về biệt thự, Lâm Ngọc Anh không dám họ he gì, không dám sờ râu hổ, chiếc Land Rover cuối cùng cũng vào trong sân, cô tháo dây an toàn rồi xuống xe.

Lâm Ngọc Anh thấy sắc mặt anh vẫn như bị người ta thiếu tiền thì nhanh chân đuổi theo, bám lấy tay anh: “Hoàng Trường Minh, anh đừng như vậy nữa, sau này cũng đâu phải là hết cơ hội đâu.

Hoàng Trường Minh nghe thấy cô nói vậy thì hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ khó chịu. anh.

“Anh cười một cái xem nào!” Lâm Ngọc Anh cố ý dỗ “Ha ha. Hoàng Trường Minh không vui không buồn cười hai tiếng. Lâm Ngọc Anh xoa cánh tay mình, cười còn tệ hơn là không cười, thật lạnh lẽo mà.

Vào biệt thự, trên tầng đèn sáng, hai người từng người thay giày rồi đi lên trên.

Lâm Ngọc Anh đi thẳng vào phòng trẻ con, đứa nhỏ nằm ngửa giữa thảm cạnh cửa sổ, chân dựng lên, tay nhỏ đang ôm lấy chân mình mà bên cạnh là thím Lý đang ngồi xổm, xếp chồng lên nhau là vài cuốn truyện cổ tích, đọc đến miệng đẳng lưỡi khô.

“Ngọc Anh!”

Bé con vừa nhìn thấy cô là miệng nhỏ nhắn kêu lên. Lâm Ngọc Anh bước lên phía trước, ôm lấy bé con đang chạy chân trần, chỉ sợ đứa nhỏ lạnh.

Thím Lý buông sách trong tay xuống, như tìm thấy cứu tinh: “Cô Ngọc Anh, cô đã về rồi!”

“Nhìn nè!” Bé con ôm cổ cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại phúng phính dán lên người cô, cười khì khì nói: “Con đã nói mà, Ngọc Anh nhất định sẽ về!”

Lâm Ngọc Anh sờ sờ đầu đứa bé, nói với thím Lý: “Thím Lý, thím xuống tầng nghỉ ngơi sớm một chút đi!”

“Chà, được rồi!” Thím Lý nhìn về Hoàng Trường Minh đằng sau cô, cầu còn không được mà gật đầu.

Sau khi hai bọn họ vào cửa, bà đã phát hiện sắc mặt của ông chủ đen như đít nồi, khiến cho căn phòng cảm giác như hạ xuống mấy độ. Thím Lý rùng mình một cái, đôi chân nhanh nhẹn rời khỏi phòng.

Đứa bé rất nhanh cũng phát hiện ra điều quái lạ, ghé vào tai cô hỏi nhỏ: “Cha con làm sao vậy ạ?”

“Không có gì đâu. Lâm Ngọc Anh đáp có lệ. Đứa nhỏ nghe thấy thế cũng nhanh gật đầu. Nhất định cha lại giở trò gì rồi.

Lâm Ngọc Anh thấy đứa nhỏ trưa có đổi áo ngủ, chắc hẳn liên quan đến việc kiên trì chờ cô. Cô ôm cậu vào phòng tắm: “Cục cưng, chúng ta tắm rửa trước sau đó thì đi ngủ nhé, được không?”

“Vâng ạ!” Đứa nhỏ gật đầu.

Lâm Ngọc Anh đặt đứa nhỏ vào bông tắm trước sau đó cô lại đi ra bên ngoài.

Cô nhìn thấy Hoàng Trường Minh vẫn cứ ở tư thế đút hai tay vào túi mà đứng, giống như đang trầm tư suy nghĩ mà khuôn mặt kia cũng lạnh lùng không muốn cùng người khác trò chuyện.