Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 715






Chương 715

Lam Ngọc Anh suýt chút bị sặc nước bọt.

Cô trợn tròn hai mắt nhìn sang Hoàng Trường Minh, lúc này đang biếng ngả người lên lưng ghế, trong tay còn đang cầm ly sữa.

Thảo nào tối hôm qua Đậu Đậu chủ động đòi ngủ một mình.

Thì ra anh nói anh tự có cách, thực chất là như thế này đây!

Lam Ngọc Anh nhìn thấy ánh mắt thất vọng và uất ức của Đậu Đậu, lại nhìn sang Hoàng Trường Minh đang lười biếng nhíu mày, cô giơ tay ấn lên thái dương.

Haiz.

Cô có thể trở lên tầng ngủ tiếp được không.

Hoàng Trường Minh uống xong hai ngụm sữa, lúc này mới thong thả chậm rãi nói: “Ba gạt con con khi nào?”

“Vậy em gái đâu!” Đậu Đậu ngửa mặt lên.

“Ngủ một lần không đủ, phải ngủ rất nhiều lần mới được. Hoàng Trường Minh cầm dao phết bơ lên bánh mì nướng, chậm rãi nói tiếp: “Đậu Đậu, nếu con muốn có em gái, sau này con phải ngủ một mình, như vậy con mới có thể có em gái được.

“Thật sao ạ?” Đậu Đậu nửa tin nửa không.

Mặt Lam Ngọc Anh đỏ ửng như muốn chảy máu, hai cha con này không chút kiêng dè nói chuyện sinh con ngay trước mặt cô, làm ơn đi, có thể để ý đến cảm xúc của đương sự một chút không? “Không tin thì con hỏi cô Ngọc Anh đi. Hoàng Trường Minh trực tiếp ném quả bóng cho cô.

Đậu Đậu lập tức quay đầu lại nằm bò lên đầu gối cô, lòng đầy mong đợi hỏi cô: “Cô ơi?”

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại giả chết.

Cô tình nguyện ngủ luôn một hơi không tỉnh dậy nữa ở đây cho xong.

Hoặc Trường Uyên đi làm rồi, Lam Ngọc Anh cũng không ở trong nhà mãi, gần đây có có đăng kí một lớp học taekwondo căn bản, là khóa học cho phụ huynh học sinh, vừa hay cũng có thể đưa Đậu Đậu cùng nhau tham gia.

Cô vốn không định yêu cầu quá nghiêm khắc đối với chuyện học hành của con trẻ, chỉ hy vọng chiều theo sở thích của con, học taekwondo là vì muốn con thường xuyên rèn luyện sức khỏe, tiện thể có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn với các bạn ở đó.

Sau khi tan học, lúc hai mẹ con trở về thì đã chạng vạng tối.

Nhìn thấy chiếc xe Land Rover màu trắng đậu trong sân, Lam Ngọc Anh dắt theo Đậu Đậu vào nhà, thay giày xong thì đưa mắt nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy thân ảnh cao lớn kia đâu, chỉ nhìn thấy chiếc áo vest mắc lên tay vịn ghế sofa trong phòng khách.

“Thím Lý, Trường Minh về rồi à?” Lam Ngọc Anh khó hiểu quay đầu lại hỏi.

“Về rồi!” Thím Lý đi từ trong phòng bếp ra gật đầu, chỉ lên tầng nói: “Cậu chủ về trước hai người một lúc thôi, cậu ấy vừa về chưa bao lâu, hình như nói có vài email chưa trả lời, nên đi thẳng lên phòng làm việc!”

“Cháu biết rồi.” Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Cô Lâm, cô vừa đi về cũng mệt rồi, uống miếng nước nghỉ ngơi một lát đi! Thức ăn vẫn còn hai món chưa chuẩn bị xong, đợi tôi làm xong sẽ gọi cô, cô xuống xào là được!”

Thím Lý vừa đưa ly nước cho hai mẹ con vừa nói.

Lam Ngọc Anh cười đáp lại: “Được ạ, thím vất vả rồi!” Thím Lý cười khì khì xua tay bảo không vất vả, sau đó ngâm nga một bài hát rồi đi vào bếp.