Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 718






Chương 718

“Không” Tầm mắt của Lam Ngọc Anh vẫn đặt trên TV. Hoàng Trường Minh thấy thế, quay đầu lại liếc nhìn về hướng nhà ăn: “Có để phần cơm cho anh chứ?”

“Có.” Lam Ngọc Anh thấp giọng đáp lại.

Cô cứ như đang cố ý, trước sau vẫn chỉ phát ra một chữ mà thôi, keo kiệt không nói nhiều thêm lời nào.

“Ngọc Anh, anh rất đói bụng, hình như dạ dày cũng thấy hơi hơi đau.”

Lam Ngọc Anh vẫn mang dáng vẻ như lão tăng nhập định nắm điều khiển từ xa, muốn há mồm nói tự anh đi mà tìm trong bếp ấy, nhưng mà khóe mắt liếc về động tác anh giơ tay lên đặt lên dạ dày mình, không quá hai giây, cô đã đứng lên từ trên ghế salon. Ở trong lòng thầm mắng mình một câu không tiền đồ, nhưng vẫn cắm đầu đi về hướng phòng bếp.

Cô không có cố ý chừa cơm cho anh, nhưng sau khi cô và Đậu Đậu ăn xong, cô lại xào cho một mình anh một đĩa thịt bò và một đĩa rau xanh, vẫn luôn đặt trong lò giữ ấm với chén canh, hiện tại mở nhà bếp ra, không hai phút là có thể lấy ra ăn tiếp rồi.

Lam Ngọc Anh bưng ra từ trong phòng bếp, Hoàng Trường Minh cũng kéo cái ghế đối diện ra. Đưa đôi đũa tới, cô không ngồi xuống cùng, mà là thấp giọng nói câu: “Anh cứ ăn từ từ, em lên tầng trước.” Nói xong, còn cố ý vòng qua bên cạnh bàn ăn đi ra nhà ăn.

Hoàng Trường Minh cơm nước xong thì lên tầng, Lam Ngọc Anh trong phòng ngủ hình như vừa tắm rửa xong nằm ở trên giường, anh liếc mắt một cái, không nói gì, chỉ im hơi lặng tiếng đi vào phỏng tầm.

Chờ anh lại cũng tắm rửa xong đi ra từ trong phòng tắm, Lam Ngọc Anh nằm nghiêng trên gối nằm nhìn cái đèn bàn mà ngẩn người, nghe được tiếng bước chân thì lập tức nhắm hai mắt lại.

Thấy thế, anh cũng không vạch trần, chỉ cười như không cười mà nhíu mày.

Đưa tay tùy tiện để khăn mặt lên trên tủ đầu giường, Hoàng Trường Minh vén chăn lên nằm vào, vươn tay nắm lấy bả vai của cô.

“Đừng đụng, em đang ngủ.

Lam Ngọc Anh giật giật rụt về sau, lẩm bẩm nói.

Hoàng Trường Minh nhếch đôi môi mỏng lên một hình cung, giống như kinh ngạc mà nói: “Ngủ mà vẫn còn có thể nói chuyện sao?”

Lam Ngọc Anh cắn môi, đành phải mở mắt, nhìn thấy gương mặt gần trong gang tấc, lại quay tầm mắt đi chỗ khác.

“Hồi chạng vạng anh đi ra ngoài, là đi gặp Lê Tuyết Trinh.” Hoàng Trường Minh vươn tay vuốt nhẹ một luồng tóc của cô.

“Em biết!” Lam Ngọc Anh hé miệng.

Hoàng Trường Minh rốt cục cũng nhịn không được, cười nhẹ ra tiếng: “Không muốn biết, anh đi gặp cô ta để làm gì sao?”

“Không muốn..” Lam Ngọc Anh rũ mi xuống.

Chính là câu trả lời lúc này, rõ ràng chính là miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

Giương mắt thấy anh đang nhăn nhăn cái mũi, ngửi bên trái rồi lại bên phải, cô không khỏi nhíu mày hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh đang ngửi cái gì vậy?”

“Mùi trong cái nhà này không đúng” Hoàng Trường

Minh nói như có chuyện lạ.

“Không đúng chỗ nào..” Lam Ngọc Anh cũng ngửi theo một cái.

Đôi mắt Hoàng Trường Minh đầy sự chế nhạo: “Tất cả đều là mùi chua!”

“..” Lam Ngọc Anh xấu hổ trừng anh, trở mình chỉ chừa cho anh một cái gáy: “Em thật sự mệt lắm rồi, em muốn ngủ!”