Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 728






Chương 728

Lam Ngọc Anh cau mày như cũ, mặc dù trong lòng có hơi không đành lòng nhưng biểu hiện trên mặt thì không có gì thay đổi.

“Cô cầu tôi cũng không có ích gì.” Cô bình tĩnh nói.

Dù sao mình cũng không phải thánh Mẫu, càng không phải là chúa cứu thế.

“Sao lại không có tác dụng, Ngọc Anh, cô thật sự sẽ nhẫn tâm như vậy à! Ngọc Thiên còn trẻ như vậy, còn chưa lấy chồng, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn con bé ngồi tù sao? Ngọc Anh, tôi biết, cô là lương thiện nhất, coi như phát lòng từ bi đi, buông tha cho con bé lần này!”

“Tôi cũng nói hết lời rồi, tốt xấu gì con bé cũng là em gái của cô, không phải chỉ làm sai một chút thôi sao, để con bé nói xin lỗi với cô không được sa, hiện tại tôi cũng không để ý tới hiềm khích lúc trước mà quỳ xuống xin cô, sao cô có thể không cố tha thứ cho người ta một lần nữa chứ! Con gái của tội không thể ngồi tù, nếu không cả đời này coi như bị hủy sạch rồi, cô đi với tôi tới đồn cảnh sát đi, đi, nói Ngọc Thiên là em gái của cô, tất cả chỉ là hiểu lầm căn bản không có việc gì lớn cả!”

Lại Diệp càng nói càng kích động, giống như là bộc lộ hết chân tình, một bên nước mắt một bên nước mũi chảy không ngừng.

Lam Ngọc Anh biết tâm tư của người làm mẹ nên có hơi e ngại, chỉ là càng nghe càng không nhịn được mà nổi giận: “Cô ta không chỉ đơn giản là gây chuyện rồi bỏ trốn không, cô ta còn có ý định giết người! Tôi đã nói qua, bà cầu xin tôi cũng vô dụng, tôi không thể tha thứ cho cô ta nữa,cảnh sát cũng sẽ không buông tha cho cô ta!”

“Luật pháp tuy thưa nhưng mà khó lọt, Lam Ngọc Thiên không phải là con nít, cô ta vì nên chịu hậu quả cho hành động sai trái của mình!”

Lại Diệp căn bản là không thèm nghe, ôm chặt bắp đùi của cô không buông, chinh là hung hăng ôm cô để cầu xin cô tha thứ bỏ qua cho Lam Ngọc Thiên, hy vọng cô sẽ mềm lòng, giống như đã hạ quyết tâm nhất định phải ăn thua đủ với cô.

Dù sao ở đây cũng là cổng sở cảnh sát, xe dừng lại ở quen đường và cũng có không ít người qua lại, đều nhìn về phía các cô.

Lam Ngọc Anh không tránh thoát, biểu hiện trên mặt cũng có chút lo lắng, không biết nên tránh thoát như thế nào.

“Biến đi!”

Bỗng dưng một tiếng quát khẽ vang lên.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu lên, liền thấy Hoàng Trường Minh bước vội tới đây.

Kéo lấy cổ áo của Lại Diệp, một tay đưa ra liền hất người kia ra xa, giọng nói hung ác nham hiểm: “Cách xa vợ chưa cưới của tôi ra một chút!”

Làm gì mà Lại Diệp có thể hết hy vọng chữ, bà ta đã không còn để ý tới hình tượng của mình nằm sấp qua rồi lại muốn nhào tới lần nữa.

Hoàng Trường Minh cơ thể cao lớn ngăn cản phía trước người cô, ánh mắt giống như là tòa núi băng bị phủ bụi nhiều năm lạnh tới kinh người, duỗi ngón tay ra chỉ về phía Lại Diệp: “Đây là cảnh cáo của tôi dành cho bà, nếu còn tiếp tục dây dưa nữa, tôi liền đem bà vào trong sở cảnh sát luôn để bà có thể làm bạn cùng con gái mình!”

Lại Diệp nghe xong thì lập tức ỉu xìu quỳ ngay tại chỗ.

Sau lưng là sở cảnh sát, bà ta sợ anh sẽ làm thật, trong lúc nhất thời cũng quên lên tiếng và phản ứng lại. Hoàng Trường Minh kéo cả người cô đi tới chỗ ghế phụ: “Lên xe đi, chúng ta trở về!”

“Ừ!” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Không nhìn Lại Diệp thêm lần nào nữa, cô ngồi vào trong xe, củi người thắt lại dây an toàn. Chiếc Land Rover màu trắng chạy ra ngã tư đường, bắt đầu hợp lại với đường trên đại lộ, cảnh tượng hai bên đường phố không ngừng lướt qua cửa sổ xe.