Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 736






Chương 736

Sáng hôm sau, Lam Ngọc Anh tỉnh dậy từ một cơn đau bất chợt, xương khớp như muốn gãy đôi, cô vẫn không hiểu tại sao phụ nữ sau khi làm chuyện này lại vô cùng mệt mọi nhưng đàn ông lại thấy sảng khoái và dễ chịu. Bọc một lớp chăn bông rồi bước xuống sàn, bàn chân của cô mềm nhũn đến suýt chút nữa thì ngã.

Không ngờ lại có tiếng cười trầm đục cùng vài tiếng khàn khàn của sáng sớm vang lên trong phòng, Lam Ngọc Anh xấu hổ đứng dậy, cầm bộ đồ ngủ chạy vào phòng tắm.

Hơn mười phút sau, sau khi cô tắm rửa đi ra, Hoàng

Trường Minh cũng đã đứng dậy, thậm chí còn sắp xếp chăn ga gối đệm gọn gang.

Hôm nay là ngày nghỉ nên anh không cần phải đến công ty, có vẻ rất nhàn nhã, lúc này trong lòng bàn tay anh cầm một chiếc điện thoại đang rung lên, anh đưa cho cô nói: “Là số điện thoại của Diệp Tấn”

“À!” Lam Ngọc Anh giật mình.

Sau khi nhận điện thoại, màn hình thực sự hiển thị rằng đó là cuộc gọi của Diệp Tấn.

Nhìn thấy ánh mắt của cô đảo qua, sau khi Hoàng Trường Minh thu tay lại đành phải bước vào phòng tắm.

Lam Ngọc Anh nhìn thấy bóng dáng cao lớn của anh khuất vào bên trong, cô đi đến trong suốt từ trần đến sàn nhặt lên, đưa điện thoại gần tai cô.

Khi Hoàng Trường Minh bước ra một lần nữa, cô đã gọi điện thoại xong, đứng đó cầm điện thoại di động, trên mặt có chút thất thần.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Lam Ngọc Anh quay đầu lại và giải thích: “Ừm, Diệp Tấn nói anh ấy sẽ quay trở lại Canada! Chiều nay sẽ lên máy bay!”

“Em chắc chắn muốn trở về?” Nghe được tin tức này, Hoàng Trường Minh cảm thấy có chút kinh ngạc.

“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu và cau mày nói: “Em cảm thấy có chút kỳ lạ. Em nhớ lúc trước khi ở lại, Diệp Tấn nói muốn đi cùng hai người lớn tuổi hơn. Nghe vậy em cứ nghĩ anh ấy sẽ ở lại Sài Gòn một thời gian nhưng không ngờ bây giơ lại nói phải trở về!”

“Còn phải suy nghĩ nữa, từ đó chắc chắn rằng Tiểu Lang chỉ là người qua đường” Hoàng Trường Minh ở bên cạnh nói đầy ẩn ý.

“Ý anh là sao?” Lam Ngọc Anh không hiểu ý của anh.

Hoàng Trường Minh nghiêng người nhìn chằm chằm cô, trầm mặc nói tiếp: “Anh ấy biết em trở thành người qua đường, cho nên ở lại cũng không có ích lợi gì”

“” Lam Ngọc Anh bối rối.

“Em chưa từng nhìn ra tâm tư của anh ấy sao?” Hoàng

Trường Minh nhướng mày khi thấy cô biểu hiện như vậy.

“Tâm tư của em..” Lam Ngọc Anh mím khóe miệng, sau đó liền hiểu được, tưởng anh lại lên cơn ghen, Lam Ngọc Anh nhíu mày: “Anh lại đang nói cái gì đó, làm sao có khả năng!”

“Lúc đầu Diệp tấn chỉ là bác sĩ học chung với em, sau đó trở thành bạn của em. Anh ấy rất nổi tiếng ở Canada. Trên tạp chí nơi em làm việc, có rất nhiều cô gái trẻ ngưỡng mộ anh ấy và chúng em cũng đã quen nhau rất nhiều năm mà cũng vẫn chỉ là bạn.”

Trong đôi mắt ngưng tụ, giọng nói của Lam Ngọc Anh càng ngày càng thấp.

Đây đều là suy nghĩ đơn phương của cô, nhưng không có nghĩa là Diệp Tấn cũng nghĩ như vậy….

Cách nhìn của một người đàn ông nhìn người đàn ông khác là luôn luôn đúng. Nhận ra điều này, cô đột nhiên ngừng nói. Hoàng Trường Minh nhếch môi, nghĩ cô ngốc đến mức không thèm để ý đối phương có hứng thú với cô hay không.