Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 739






Chương 739

Lam Ngọc Anh nheo mắt theo tới quen, cô vô cùng chắc chắn nói: “Hoàng Trường Minh, anh đã đi đến sân bay!”

“Không có. Hoàng Trường Minh khế phủ nhận.

“Thật sự không có sao?” Lam Ngọc Anh nói với giọng điệu không tin tưởng.

Biểu cảm trên gương mặt của Hoàng Trường Minh không có một chút thay đổi nào, nhìn bản tin tài chính được phát trên TV, mím môi nhấn mạnh nói: “Vừa nãy anh đã trả lời rồi, luôn ở nhà xem TV “Phải không?” Lam Ngọc Anh nhướng mày, giả vờ trầm tư nói: “Nhưng, hôm nay ở sảnh sân bay có rất nhiều con gà chạy tán loạn, lông gà bay tứ tung chỗ nào cũng có, mà khi nãy em vừa bước vào cửa, nhìn thấy đôi giày da của anh dính lông gà.

“Em xem phim Conan quá nhiều rồi đó!” Hoàng Trường Minh châm chọc ngắt lời.

Lam Ngọc Anh cắn môi, nhìn thấy khuôn mặt anh vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh, biết anh sẽ không thể dễ dàng thừa nhận, nhưng trong lòng lại khẳng định chắc chắn rằng anh không hề ở nhà, mà là đi theo bản thân đến sân bay.

Ánh mắt mang theo hoảng loạn cùng sợ hãi đó quá mức quen thuộc, gần như có thể chắc chắn.

Chớp chớp mắt, cô nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên chỉ vào anh thấp giọng kêu lên: “Ấy, hình như cổ áo của anh cũng có cọng lông gà kìa!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, trong vô thức đưa tay lên phủi phủi cổ áo. Nhưng ngoại trừ vải mềm ra, thì không hề có bất cứ thứ gì trên đó, huống chi là lông gà.

Sau khi nhận ra bản thân đã bị lừa, vẻ mặt của Hoàng Trường Minh dần dần cứng lại, liếc mắt nhìn qua, quả nhiên thấy cô đang cười đến không biết xấu hổ, ánh mắt gian xảo như con hồ ly nhỏ.

“Anh xem, em nói là anh đã đi mà!”

Hoàng Trường Minh khỏe môi giật giật, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.

Thẹn quá hoá giận duỗi tay về phía cô, ấn cô vào trong lòng, sau khi bị vạch trần, anh cũng không tiếp tục che dấu, tức giận cắn vào vành tai của cô: “Nếu như anh không đi, chẳng phải đã bỏ lỡ cảnh ôm ấp liếc mắt đưa tình của hai người rồi?”

“Anh nhìn thấy rồi..” Lam Ngọc Anh chột dạ mà bịt hai tai lại, sớm đã mất đi khí thế khi nãy. Hoàng Trường Minh nhíu mày lườm cô, rồi hừ lạnh một cái.

Ha!

Liếc mắt đưa tình chỗ nào, rõ ràng chỉ là cái ôm tiễn biệt giữa bạn thân với nhau…

Lam Ngọc Anh muốn vì bản thân giải thích rõ ràng, nhưng khi cô chạm đến khuôn mặt ảm đạm của anh, vẫn là hoảng sợ nuốt trở về, bị cánh tay của anh siết chặt ấn vào trong lòng một cách tàn nhẫn, cô khó xử sờ mũi.

Tiêu rồi, vô tình làm đổ bình giấm chua…

Giống như lúc vừa nãy, Lam Ngọc Anh chớp mắt hai cái, giơ tay đặt lên phần bụng của mình: “A, bụng của em có hơi khó chịu…

Quả nhiên, sau khi cô nói xong, lực trên cánh tay của Hoàng Trường Minh buông lỏng trong nháy mắt, anh nhìn bản thân với vẻ mặt lo lắng.

Trong lòng của Lam Ngọc Anh cảm nhận được một tia ngọt ngào.

Chỉ là không biết nguyên nhân có phải là do lời nói dối gây ra hay không, mà dần dần, cô thực sự cảm thấy bụng nhỏ hơi có cảm giác đau, không phải rất dữ dội, nhưng lại đau từng đợt từng đợt, cái cảm giác đó không hề xa lạ tỉ nào.

Nghĩ đến điều gì đó, cô đứng lên khỏi ghế sô pha, bước nhanh lên tầng.

Hoàng Trường Minh thấy vẻ mặt của cô không đúng lắm, cũng cùng đứng dậy với cô, chỉ có điều cô đi quá nhanh, đợi khi anh mở cửa phòng ngủ, bóng dáng cô đã đi khuất vào phòng tắm.

Cửa đã bị khoả, anh cũng không có cách nào để vào, nên tạm thời chỉ có thể ở bên ngoài đợi.