Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 745






Chương 745

Phía sau cổ áo bị mấy người chẳng biết thương hoa tiếc ngọc xách lên, cô ấy bị nghẹn như không thở nổi, nhưng lại không kêu lên được, chỉ có thể tùy cho bọn bọ lôi vào nhà kho.

Đó là một nhà kho rất lớn, lúc trước có thể dùng để chứa hàng hóa, hiện tại đã bị bỏ hoang, bên trong trống rỗng.

Sau khi đi vào, cái cửa sắt đóng lại kêu lên một tiếng “kẽo kẹt”.

Bên trọng vậy mà lại có hai người đàn ông, cũng mặt đồ đen, xem ra cũng là du côn, phía trước có một cái bàn, bên trên và phía dưới là những chai bia chất ngổn ngang, âm thanh chửi rủa không dứt.

Lam Ngọc Anh phía sau lưng sớm đã ướt đẫm mồ hôi, có thể cầm cự không bất tỉnh hoàn toàn là một kỳ tích,

Ở cùng với những tên cao lớn thô kệch trong một không gian, thật sự khiến cô ấy sợ hãi, tia nắng ở nơi xa dần dần kéo về.

Hoàng Trường Minh ra khỏi Hoàng Thị sớm hơn 1 tiếng so với bình thường, vẫn chưa đến giờ cao điểm, nên suốt dọc đường rất thuận lợi.

Sau khi quẹo vào đường tư nhân, đi không bao xa, chiếc xe LANDROVER màu trắng đậu ở trong sân.

Lúc mở cửa xe, Hoàng Trường Minh cầm lấy điện thoại.

Vẫn giống như những lần trước, đường dây thông nhau, nhưng lại mãi chẳng có ai bắt máy, sau một hồi, lại vang lên giọng nữ quen thuộc: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Hoàng Trường Minh chau mày cầm chìa khóa xe đi về phía biệt thự. Mở cửa ra, liền có một hình dáng nhỏ bé hào hứng chạy như bay đến.

Chỉ là hình như không phải người mà mình trông đợi, sau khi nhìn ra đứa bé, khuôn mặt đột nhiên lộ ra biểu cảm hơi thất vọng.

“Ba oi!”

Đậu Đậu kêu lên, liền quay người chạy về phòng khách. Hoàng Trường Minh thấy vậy, lập tức hiểu ra, đồng thời cảm thấy rất kinh ngạc.

Thuận theo tầm mắt, quả nhiên, đôi dép lê phu nhân đặt ở đó, chứng minh chủ nhân của nó không ở đây.

Hoàng Trường Minh đang đặt chìa khóa xe xuống thì đột nhiên dừng lại, cắn môi hỏi người bóng dáng hơi mập ra đón mình: “Thím Lý, Ngọc Anh vẫn chưa về sao?”

“Cô chủ bây giờ vẫn chưa trở về ạ!” Thím Lý lắc dầu, quay lại nhìn đồng hồ, tiếp tục nói: “Sau khi ăn xong bữa trưa rồi đi ra ngoài, đến hiện tại vẫn chưa trở về nữa! Lúc đó tôi vẫn còn gọi điện cho cô Ngọc Anh, muốn hỏi cô ấy buổi tối ăn gì, để tiện cho việc chuẩn bị, nhưng mãi không có ai nhấc máy!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy, mặt mũi đột nhiên dúm lại.

Bình thường mà nói, ngoài việc cố ý chêu cô ấy, Lam Ngọc Anh cũng chẳng thể nào giận lâu như vậy mà không nghe điện thoại của anh ta, nghĩ rằng cô ấy đã sớm trở về biệt thự rồi, không ngờ rằng cô ấy lại không ở đây,

Không hiểu sao, lúc này anh ấy có một cảm giác hơi hơi lo sợ bao trùm trong lòng.

Hoàng Trường Minh không đi vào phòng mà đứng ở trước cửa.

Anh ta rút điện thoại ra, một lần nữa gọi điện thoại cho Lam Ngọc Anh, nhưng vẫn như cũ, không có ai bắt máy.

Sau đó, anh ấy lại gọi điện cho Trần Phong Sinh, vừa hay đúng lúc cậu ta đang ở cùng với Trương Tiểu Du, sau khi nghe anh ấy hỏi, vẻ mặt liền trở nên kinh ngạc, nhưng anh ta cũng không thấy Lam Ngọc Anh.

Sau khi cúp máy, cảm giác run rẩy trong lòng Hoàng

Trường Minh ngày càng mãnh liệt.

Anh ta không do dự gì, lần nữa gọi cho một người: “Chú Lê, là cháu!”