Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 750






Chương 750

Bọn chúng nói gì, Lam Ngọc Anh không thể nghe thấy. Nghĩ đến hôm qua cùng Hoàng Trường Minh triền miền thân mật, bị anh mỗi một chỗ đều để lại dấu vết yêu thương, mà giờ lại bị một đám côn đồ hủy hoại…

Cô yếu ớt ngửa đầu về sau, nước mắt nhua chát làm mờ tầm mắt, theo khóe mắt chảy xuống lã chã hai bên thái dương.

“Rầm rầm.”

Đột nhiên truyền đến một tiếng động cực lớn.

Cánh cửa sắt lớn vốn đang đóng kín thì bị người ta dùng sức đá tung.

Trong tầm mắt mông lung, cô mơ hồ thấy được một bóng dáng cao lớn quen thuộc.

Là ảo giác sao?

Cô cố gắng đẩy lùi lớp sương mù trước mắt, rốt cuộc cũng thấy rõ ràng thân hình đó.

Mặc bộ đồ vest đen phẳng phiu của buổi sáng, cà vạt cũng do cô kiễng chân thắt lên trong phòng thay đồ, nhưng mà giờ lại treo lỏng lẻo trên cổ áo, quanh thân toát lên không khí lạnh giá, đôi mắt sâu thẫm không hề có một tia ấm áp.

Lam Ngọc Anh từng thấy qua rất nhiều lần anh giận dữ, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ giống như lúc này.

Tựa một tảng đá băng sừng sững nơi nào đó, hai tay nắm chặt, cả ngươi toát ra một cỗ lạnh lẽo, dù không hề có tia ấm nào nhưng mà đủ để cho mũi cô cay cay ấm áp. Hoàng Trường Minh…

Rốt cuộc thì anh cũng đến!

Tựa hồ ngay khi bị người ta trói mang đi, cô liền mơ hồ cảm giác được anh sẽ đến cứu mình.

Giống như mỗi lần cô bị ăn hiếp, anh luôn từ trên trời đáp xuống, dùng đôi vai rộng lượng của mình bảo vệ cô, nhưng mà lúc này cô không hy vọng anh đến, bởi vì anh chỉ có một mình mà đối phương đến tận năm người, thật sự rất nguy hiểm.

Giữa hai mắt của Hoàng Trường Minh đầy lửa giận, cơn thịnh nộ đã đến cực điểm: “Ai dám động vào cô ấy!”

Hoàng Trường Minh đột nhiên xông vào, khiến cho bọn họ tạm dừng động tác đang làm.

“Mẹ nó, xảy ra chuyện gì!” Gã đàn ông thấp bé chửi. Người bên cạnh cũng kinh ngạc: “Sao em biết, chỗ này hẻo lánh như vậy, thằng nhóc này sao tìm đến vậy!” Hoàng Trường Minh nhìn xuyên qua đám người kia, nhìn về phía cô, lúc này cục xương ở trên cổ cuối cùng cũng xuống: “Ngọc Anh, em có khỏe không? Có bị thương ở đâu không?”

Mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng mấy chữ cuối vẫn khàn đi.

Lam Ngọc Anh biết, mình khiến anh ấy lo lắng cho mình.

Miệng cô bị bịt kín, không nói được lời nào cả, chỉ có thể không ngừng lắc đầu kêu “ê a”, nói cho anh mình không có sao.

Hoàng Trường Minh thấy vậy, trái tim treo lơ lửng của anh cuối cùng cũng rơi xuống.

Gã đàn ông hung tợn đứng lên, đi lên phía trước hai bước, hai người đàn ông đi theo phía sau cũng làm ra vẻ: “Tao khuyên mày một câu, đứng có mà cản trở chuyện tốt của anh em, bây giờ xoay người đi ra ngoài đóng cửa lại, cút càng xa càng tốt, nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!”

“Ha!” Hoàng Trường Minh cười lạnh.

Ánh mắt nhìn từng chỗ trên mặt cô, nhận thấy trên má phải của cô cao hơn bên má trái rất nhiều, chắc hẳn đã bị người khác tát vào mặt, nhìn xuống dưới, thấy cổ áo của cô bị xé toạc, nội y bên trong cũng lộ ra, cảnh xuân cũng lộ ra…