Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 765






Chương 765

Sau khi thấy hô hấp của cô dần trở nên đều đều hơn, lúc này Hoàng Trường Minh mới yên tâm nhắm hai mắt lại. Sáng hôm sau, bữa sáng cũng không ăn, cô nhờ thím

Lý bỏ bữa sáng vào trong hộp cơm cách nhiệt, sau đó Lam

Ngọc Anh giục Hoàng Trường Minh quay trở lại bệnh viện.

Bánh bao nhỏ cũng không hề cáu kỉnh chút nào, cậu bé ngoan ngoãn ở nhà với thím Lý, cũng nhất quyết muốn tiễn bọn họ ra khỏi biệt thự, hơn nữa còn nói bằng giọng non nớt: “Bố bị thương, con rất giận đấy nhé, nhưng cho bố mượn cô Ngọc Anh mấy ngày”

Sau khi trở lại phòng bệnh, việc đầu tiên mà Lam Ngọc Anh làm chính là tìm bác sĩ trưởng tới làm kiểm tra chi tiết cho anh.

Sau khi xác nhận rằng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm, sau đó là phải nghỉ ngơi.

Sau khi Hoàng Trường Minh bị thương thế này, tạm thời không thể đến công ty được, vậy nên sau bữa trưa, Phan Duy đã mang một số tài liệu quan trọng qua cho anh, cũng may bàn tay bị thương nghiêm trọng là tay bên trái, còn bàn tay phải vẫn có thể cầm được bút.

Phan Duy báo cáo công việc một cách ngắn gọn xúc tích, giống như mọi khi anh ấy vẫn thường làm trong phòng làm việc.

Chỉ có một điểm khác với mọi ngày đó chính là Hoàng Trường Minh không ngồi trên ghế tựa lưng cao, cau mày cẩn thận lắng nghe, mà bởi vì đang bị gãy xương sườn nên anh hơi dựa lưng vào gối, thỉnh thoảng quay mặt sang một bên, đôi môi mỏng hé mở cắn miếng hoa quả mà Lam Ngọc Anh ngồi ở bên cạnh đưa cho anh, hơn nữa còn được cắt thành từng miếng nhỏ.

Là ai đã nói phải nghiêm túc trong công việc chứ.

Sếp à, anh có thể đừng thể hiện tình cảm trước mặt người độc thân này nữa được không?

Phan Duy vẫn nghiêm trang đứng ở đó, trong nội tâm đều là cảm giác chua xót.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của Phan Duy có vẻ như đang nhìn mình, động tác xiên hoa quả của Lam Ngọc Anh dừng lại, còn ân cần hỏi: “À, Trợ lý Duy có muốn ăn một ít hoa quả ướp lạnh không?”

“Không cần đâu, tôi rất no rồi!” Phan Duy lắc đầu vô cùng kiên định.

Không cần đâu, tôi ăn thức ăn cho chó đã đầy cả bụng rồi đây này! ‘Sau khi Lam Ngọc Anh hiểu được câu nói đó, hai má của cô hơi ửng hồng. Sau khi Phan Duy báo cáo công việc xong, anh ấy dừng lại một chút, nhìn cô một cái rồi chậm rãi nói tiếp: “Mấy tên côn đồ đã bắt cóc cô Ngọc Anh đều bị cảnh sát bắt được rồi, trong số bọn chúng có một tên bị thương rất nghiêm trọng, cũng đang được điều trị trong bệnh viện này! Cảnh sát cũng đã thẩm vấn vài người khác suốt cả đêm hôm qua, em tin rằng bọn họ sẽ điều tra ra rõ ràng sớm thôi!”

“Ừ. Hoàng Trường Minh gật đầu, “Em sẽ luôn theo dõi tiến triển!” Phan Duy nói.

“Đúng rồi, Phan Duy!” Hoàng Trường Minh nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt thâm thúy của anh khế nheo lại: “Có chuyện này cần cậu xử lý một chút, nếu bố tôi còn tới đây nữa, cậu hãy bảo người của bệnh viện ngăn lại, đừng cho ông ấy vào trong phòng bệnh của tôi!”

“Chủ tịch Phong sao?” Phan Duy hỏi với giọng điệu kinh ngạc.

“Ừ” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói.

“Vâng!” Phan Duy không dám hỏi nhiều, nhanh chóng đáp ứng.

Lam Ngọc Anh ở bên cạnh đương nhiên biết rõ nguyên nhân, tuy rằng trong lòng thì rất thích, những cô vẫn cảm thấy không yên lòng, cau mày: “Hoàng Trường Minh, như vậy liệu có không tốt hay không?”

“Chẳng có gì mà không tốt cả. Hoàng Trường Minh bày ra vẻ mặt không cho là đúng, nhưng sợ cô lo lắng, anh lại tiếp tục nói: “Tuổi của ông ấy cũng lớn rồi, lúc nào cũng chạy tới chạy lui thì cũng không tốt cho cơ thể, đợi khi nào xuất viện anh sẽ trở về nhà gặp ông ấy!

Lam Ngọc Anh nghe thấy anh nói như vậy thì nhẹ những gật đầu.

Phan Duy cất tài liệu vào trong cặp công văn, sau đó cung kính gật đầu: “Tổng giám đốc Minh, vậy em về công ty trước đây!”