Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 775






Chương 775

Có người xúi giục phía sau cũng không kỳ quái.

Lam Ngọc Anh biết, đây không phải là vụ án bắt cóc đơn thuần, bởi vì lúc ấy cô nói ra nếu là muốn tiền cô có thể cho, nhưng là đối phương lại nói rõ ràng: “Đã nhận tiền của người ta thì phải hoàn thành nhiệm vụ”. Hơn nữa cô cũng tận mắt nhìn thấy, người đàn ông được gọi là đại ca đó gọi điện thoại cho đối phương hỏi tiếp theo làm gì!

Cô liếc mắt nhìn vẻ mặt anh một chút, trong lòng bỗng nhiên có loại dự cảm, khóe miệng hơi mím: “Không lẽ lại là người mà chúng ta đều biết chứ?”

“Ừ.” Hoàng Trường Minh gật đầu.

“Lại Diệp.”

“Lại Diệp!”

Lần này, hai người cơ hồ một trước một sau đồng thời mở miệng. Lam Ngọc Anh nuốt nước miếng một cái, sau khi biết được sự thật thì khiếp sợ không thôi: “Thật sự là bà ta”

Thật tình mà nói, vừa rồi chỉ là một tia suy nghĩ chợt lỏe lên trong đầu mà thôi.

Sau khi buột miệng nói ra, không ngờ vậy mà lại nhận được sự công nhận.

Đề có thể suy đoán rằng đó là Lại Diệp, thì cũng chỉ bởi vì một lẽ duy nhất mà thôi. Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau đi nữa, ở cái mảnh đất Sài Gòn phồn hoa đô thị này, bà ta cũng không có lấy một người thân thích nào cả. Thậm chí, đến cả bạn bè của bà ta cũng cực kỳ ít. Vì vậy mà, Lại Diệp rất hiếm khi đụng chạm hay làm mất lòng người khác. Mà hiện tại, đáng ghét nhất là Lam Ngọc Thiên của bà ta cũng đang bị bắt giữ ở đồn cảnh sát.

Lúc ở trước cửa đồn cảnh sát, vẫn còn nhớ rõ hình ảnh Lại Diệp quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin. Không lẽ đó chỉ là vì muốn báo thù thôi sao?

Vào cái hôm bị bắt cóc, sau khi gọi điện thoại xong, tên đàn ông lùn tịt nháy mắt với những người khác. Sau đó, tên xấu xa đó nở một nụ cười ghê tởm, rồi bắt đầu làm những chuyện tục tĩu, thú vật. Cho dù không nghe thấy nội dung cuộc gọi đi nữa, chỉ việc dùng mỗi đầu ngón chân để suy nghĩ, thì cũng thừa biết tên đó đã được ra lệnh làm gì! Không chỉ đơn giản là hãm hiếp bình thường, mà còn phải là có nhiều người cùng thay nhau hành hạ cô lên bờ xuống ruộng.

Nếu không phải có Hoàng Trường Minh đuổi tới kịp lúc, thì hậu quả thật sự không thể nào tượng tưởng nổi. Lam Ngọc Anh cảm giác mồ hôi lạnh toát cả sống lung.

Cô tự trấn an bản thân rồi mở miệng hỏi: “Vậy có phải bà ta cũng sẽ bị kết án giống như Lam Ngọc Thiên không?” Hoàng Trường Minh im lặng như tờ, không hé răng nói lấy câu nào.

“Làm sao vậy?” Lam Ngọc Anh thắc mắc.

Hoàng Trường Minh thở dài. Hàng lông mày của anh nhíu chặt lại: “Mặc dù phía bên cảnh sát đã điều tra ra người đứng phía sau giật dây là bà ta, nhưng tạm thời vẫn chưa bắt được.

“Lại Diệp chạy rồi à?” Cô kinh ngạc thốt lên.

“Ừm!” Hoàng Trường Minh gật đầu cất tiếng: “Trước mắt vẫn chưa bắt được bà ta!”

“Dù là vậy thì có chạy đằng trời cũng không thoát nổi đâu! Sớm muộn gì bà ta cũng sẽ bị bắt lại thôi mà. Chúng ta phải tin tưởng vào khả năng phá án của cảnh sát chứ!”

Lam Ngọc Anh gật đầu một cái thật mạnh đồng tình: “Vâng ạ!”

Cô luôn tin tưởng vào câu nói ‘gieo nhân nào, gặt quả nấy. Hiện giờ không bị gì thì không có nghĩa là cả đời này không gặp báo ứng. Chỉ là thời cơ chưa đến mà thôi!

Lam Ngọc Thiên phạm tội đã đành. Đằng này Lại Diệp vậy mà lại không nhận ra điều đó. Bà ta chẳng thèm đếm xỉa đến hậu quả, chỉ vì mục đích trả thù cho bản thân mà vạch ra kế hoạch, tìm đến năm tên lưu manh để thực hiện chuyện không có đạo đức đến như vậy.

Có đôi khi, lòng người thật đáng sợ. Lúc trời sập tối, ánh chiều tà bao phủ lấy khắp các ngõ ngách trong bệnh viện.