Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 782






Chương 782

Lần trước khi cô đến Tập đoàn Hoàng Oanh, không chỉ diễn ra một hồi công bố vợ chưa cưới chính thức của anh trước mặt toàn thể nhân viên và cấp dưới của mình, còn có hai người đã ở trong văn phòng rất lâu, khi đi ra nhìn thấy khuôn mặt và quần áo trên người cô đều có thể đoán được họ đã làm gì. Vì vậy cuối cùng cô vẫn lo lắng cho vết thương ở mạn sườn của anh nên chỉ làm bộ đẩy một chút, bị anh quấn lấy hôn rất lâu.

Lam Ngọc Anh lau dấu vết mà anh để lại trên môi, vừa giãy dụa muốn đứng dậy vừa nói: “Trường Minh, anh tiếp tục làm việc đi, đừng vất vả, quá một ngày cũng không thể làm hết các việc được.”

Anh đột nhiên giơ tay đóng toàn bộ tài liệu lại.

“Sao vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu.

“Em nói rất đúng, một ngày cũng làm không hết việc được. Hoàng Trường Minh đứng dậy theo cô, dáng người cao lớn hầu như đã chặn lại tia năng chiều cho cô: “Không xem nữa để mai tính”.

“Vậy. .. Lam Ngọc Anh nghe vậy liếc nhìn đồng hồ, nghĩ ngợi một chút rồi mở miệng nói: “Hay là chúng ta đi xem phim đi, đã lâu rồi không xem, quay về đón Đậu Đậu rồi chúng ta cùng đi! Gần đây có một bộ phim hoạt hình mới của Mỹ đã được phát sóng, hình như là của Disney, chắc chắn con sẽ thích”

Mấy ngày gần đây hầu như cô đều ở bệnh viện chăm sóc anh nên có chút lơ là với Bánh bao nhỏ.

Ban ngày lúc còn ở biệt thự, Bánh bao nhỏ giống như một chiếc đuôi nhỏ đặc biệt dính lấy cô, đuổi theo phía sau không ngừng gọi Ngọc Anh.

“Chưa vội đón con. Hoàng Trường Minh lại nói.

“Đừng như vậy chứ”

Lam Ngọc Anh không khỏi vươn tay vuốt ve cánh tay anh, cho rằng anh lại muốn trải qua thế giới riêng của hai người nên cố gắng khuyên nhủ.

Anh ngắt lời cô, đôi môi mỏng khể động: “Chúng ta phải đến một nơi trước đã, sẽ không tiện cho lắm nếu con ở đó.

“Đến chỗ nào vậy?” Cô cảm thấy khó hiểu.

Anh không trả lời chỉ cầm lấy chìa khóa xe, sau đó dắt tay cô ra khỏi văn phòng.

Phía chân trời chỉ còn lại đường viền ánh sáng rực rỡ của mặt trời, những đàn chim mỏi mệt thỉnh thoảng lại lượn qua trên nóc xe.

Hoàng Trường Minh không hề nói rốt cuộc họ muốn đi đâu suốt cả quãng đường, sau đó chiếc Land Rover màu trắng dần giảm tốc độ, Lam Ngọc Anh cũng chậm rãi cau mày lại.

Khi chiếc xe dừng trong sân, hô hấp của cô cũng nghẹn lại theo.

Cô không hề xa lạ với căn nhà mà Hoàng Trường Minh đưa cô đến, bốn năm trước khi Hoàng Kiến Phong làm lễ thượng thọ ở đây, cô đã từng tới một lần nhưng tất nhiên không phải là kỷ niệm vui vẻ gì.

Cô vẫn còn nhớ rõ trước đó anh đã từng nói, chờ sau khi xuất viện sẽ trở về nhà cũ của họ Hoàng để thăm Hoàng Kiến Phong, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ lại dẫn mình cùng đi, hơn nữa cũng biết anh định làm gì.

Đôi chân của Lam Ngọc Anh giẫm trên nền đất nhưng không có lập tức đóng cửa xe lại ngay.

Cô nhìn bóng dáng cao lớn đang vòng qua đầu xe với vẻ mặt lưỡng lự: “Trường Minh, hay là em ở ngoài đợi anh nhé”

Dù gì đây cũng là nhà họ Hoàng, cô cảm thấy đôi chân đang giẫm lên cỏ của mình cũng không được tự nhiên.

Hoàng Trường Minh không nói gì, chỉ dùng ánh mắt trầm tĩnh nhìn cô chăm chú.

Mấy giây sau Lam Ngọc Anh đã bị đánh bại, đã quyết tâm vẫn luôn ở bên cạnh anh và con trai nên chỉ đành lên tiếng: “Ừ, em cùng anh đi vào vậy “Ừ” Hoàng Trường Minh lúc này mới mỉm cười đầy gượng gạo.

Anh đưa tay ra dắt cô sau đó hai người cùng sánh vai bước vào biệt thự.

“Cậu cả đã trở lại.

Hoàng Trường Minh thản nhiên đáp lại một tiếng rồi đưa cô đi thay dép.