Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 785






Chương 785

“Không đồng ý!” Làm sao có thể đồng ý được chứ, Hoàng Kiến Phong cũng cố tình muốn bày tỏ thái độ của mình ở trước mặt của Lê Hoài Lâm, sợ đối phương hiểu lầm rồi cay nghiệt nói: “Bố không cho phép con cưới người phụ nữ này, trừ khi bố chết!”

“Con kiên quyết muốn lấy”

“Trường Minh”

Hoàng Kiến Phong cũng không còn kìm chế được nữa giận dữ hét lên.

Ông ấy đập bàn, đưa tay ra chỉ thẳng vào con trai mình, đôi mắt mở lớn vì tức giận cực độ: “Có phải bây giờ cánh của con đã cứng rồi phải không, đừng có quên bố vẫn là chủ tịch của Tập đoàn Hoàng Anh đấy! Hiện tại con có được hết thảy đều là do bố ban cho, con cho rằng ai cũng có thể tùy tiện quản lý được doanh nghiệp, làm được tổng giám đốc hay sao? Đừng có làm ra những chuyện khiến bố phải tức giận nếu không. Bàn tay đang đặt trên đầu gối của Lam Ngọc Anh khế đan vào nhau. Cô có thể nghe ra sự đe dọa trong lời nói của Hoàng Kiến Phong.

Cô không khỏi nhớ tới bốn năm trước, khi Hoàng Trường Minh lần đầu tiên cãi lời của ông ấy hình như cũng là vì cô, sau đó cũng trừng phạt anh bằng cách hủy bỏ chức vụ tổng giám đốc của anh, rồi điều đến một công ty nhỏ ở Long Thành.

Chẳng lẽ lịch sự lại muốn tái diễn hay sao?

Gừng càng già càng cay. Lam Ngọc Anh âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không phải không lo lắng cho anh.

Biểu cảm trên mặt của anh vẫn không hề thay đổi, cong môi khế cười sau đó lại dần thu lại ý cười bên khỏe môi, giọng nói bình tĩnh và lạnh lùng: “Bố à, lần này không cần bố đuổi con ra khỏi Tập đoàn Hoàng Oanh, mà là con chính mình muốn rời khỏi.

Ngay khi lời này vừa thốt ra, Hoàng Kiến Phong và Lê Hoài Lâm còn có Lam Ngọc Anh đều kinh ngạc.

Vẻ mặt của Hoàng Kiến Phong là đáng sợ nhất.

Trong chốc lát, vẻ mặt của ông ấy như cứng lại rồi trong lòng dần bùng lên lửa giận hừng hực, dường như ông ấy thật sự bị chọc giận, đến nỗi gân xanh to như chiếc đũa nổi đầy trên trán, thậm chí còn chẳng thể nói được câu gì. Hơn nữa cơ thể ông ấy cũng loạng choạng, phải giơ tay cố gắng giữ chặt lấy mép bàn mới có thể đứng vững được.

“Con đến chỉ vì muốn nói chuyện này thôi, con đã nói xong rồi ạ.”

Hoàng Trường Minh vừa dứt lời thì anh lập tức đứng dậy khỏi ghế bành.

Đôi mắt của anh vừa sâu thẳm lại âm u, thậm chí còn không hề có chút do dự hay vui đùa nào, dường như không thèm quan tâm đến bất kỳ ai.

Mà giọng nói của anh cũng chẳng có chút do dự nào, dường như anh đã quyết định xong mọi chuyện từ lâu nên mới có thể nói ra một cách dứt khoát và mạnh mẽ như vậy.

Lam Ngọc Anh vẫn đang khiếp sợ chưa thể bình tĩnh lại được thì đã bị anh giơ tay kéo đi, mười ngón tay đan chặt vào nhau như mọi lần, anh nói: “Ngọc Anh, chúng ta về thôi!” Sau đó, hai người lập tức rời khỏi phòng sách.

Dường như có thể láng máng nghe thấy tiếng khởi động của động cơ ô tô và tiếng xe xa dần qua cánh cửa sổ hé mở.

Bọn họ xuất hiện và rời đi đều rất vội vã, tuy chỉ với vài câu nói và thời gian cũng không được tính là lâu nhưng đã để lại bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ trong phòng sách.

Lê Hoài Lâm để ý đến cơ thể của Hoàng Kiến Phong dần trượt xuống thì vội vàng bước nhanh đến đỡ lấy, ông ta nói: “Anh Phong, anh không sao chứ!”

Hoàng Kiến Phong ngồi xuống chiếc ghế bằng da thật rồi đưa tay ôm lấy ngực, ông ấy chỉ giơ tay lên vẫy chứ không nói gì.

Bây giờ, ông ấy không còn quan tâm mà cũng không muốn giải thích gì với ông thông gia Lê Hoài Lâm này.