Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 790






Chương 790

“Ăn tổ yến đi, mẹ thấy gần đây sắc mặt của con kém lắm rồi đấy!” Nguyễn Hồng Mai cũng thở dài, đau lòng cho con gái.

“Không ăn! Con mệt rồi, con lên lầu ngủ đây!”

Lê Tuyết Trinh tắm rửa xong thì ngồi vào trước bàn trang điểm đắp mặt nạ.

Sau khi cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc bưng ly sữa bò tiến vào nói: “Thưa cô chủ, bà chủ kêu tôi bưng ly sữa bò nóng vào cho cô, nói là uống vào rồi sẽ ngủ ngon hơn!”

“Ừm” Lê Tuyết Trinh thuận miệng đáp lại một tiếng.

Người giúp việc không dám chậm trễ, vội vàng đặt ly sữa bò lên trên bàn trang điểm, khi gật đầu chuẩn bị rời đi thì thấy màn hình di động của cô ta sáng lên, cho rằng cô ta không thấy, người giúp việc bèn tốt bụng nhắc nhở: “Thưa cô chủ, di động của cô reo từ nãy giờ rồi!” Lê Tuyết Trinh nghe vậy, đành phải cầm di động lên.

Phía trên đúng là đang hiển thị có người gọi tới, đây là số gọi từ điện thoại bàn.

Cô ta không muốn nghe máy, híp đôi mắt lạnh lùng lại, sau đó trực tiếp tắt máy, trên điện thoại hiển thị số này đã gọi tới mấy lần, nhưng lần nào cũng vậy, hoặc là không có ai nghe, hoặc là trực tiếp bị bấm tắt. Sau khi cô ta vừa buông di động xuống, chưa tới hai giây số điện thoại kia lại gọi tới lần nữa.

Lửa giận trong lòng Lê Tuyết Trinh lập tức bùng lên, cô ta cầm lấy di động ném mạnh lên trên vách tường, mặt nạ trên mặt cũng vì vậy mà rớt xuống, cô ta quát lớn: “Cứ dây dưa hoài!”

Người giúp việc đang đi ra khỏi phòng lại bị dọa sợ.

Người giúp việc tưởng cô ta đang mắng mình, sau khi quay đầu lại nhìn trộm thì lập tức yên tâm, thì ra là đang nói người điện thoại tới.

Nói gì thì bà ta cũng đã phục vụ cho nhà họ Lê nhiều năm, mặc dù cái cô cả này trông nhã nhặn có khí chất, đặc biệt là khi cười lộ ra hai má lúm đồng tiền thì đúng là hình tượng điển hình cho cành vàng lá ngọc trong giới thượng lưu, nhưng người hầu hạ lâu dài bên cạnh cô ta thì lại biết trong lúc chỉ có một mình, tính cách của cô ta rất quái lạ, hơn nữa tính tình còn vô cùng tệ.

Sợ tai ương sẽ ập lên trên người mình, người giúp việc cũng không dám ở lại, chỉ có thể vắt chân lên cổ mà chạy.

Lam Ngọc Anh vừa mới tiến vào chung cư thì di động đã vang lên.

Sau đó, chiếc Mercedes Benz ngừng ở trước bồn hoa, chú Lý ngồi ở ghế điều khiển đã lấy ra hai tờ báo ra đọc, chưa lấy điện thoại ra nhìn thì cô cũng biết là ai gọi tới rồi.

Cô lập tức bắt máy đặt lên tai nghe, Lam Ngọc Anh mỉm cười mở miệng nói: “Ừ, em đã tới rồi!”

“Bây giờ đang chuẩn bị tiến vào thang máy!”

Sau khi duỗi tay bấm nút mở thang máy, cô lại tiếp tục báo báo.

Ngay sau cái hôm Hoàng Trường Minh dẫn cô đến nhà họ Hoàng, hình như Hoàng Kiến Phong đã bị kích thích đến mức sinh bệnh, Phạm Mỹ Lệ gọi liên tục mấy cuộc điện thoại tới biệt thự, nhưng đều là do thím Lý bắt máy nghe, Hoàng Trường Minh không dao động, cũng không đến nhà họ Hoàng thăm hỏi, nhưng anh lại không phản đối việc Hoàng Thanh Thảo dẫn bánh bao nhỏ qua đó.

Cho nên hôm nay trong nhà chỉ có mình cô, vì thế cô lại đi tìm chị em tốt Trương Tiểu Du của mình.

Cô vẫn luôn nhớ tới sự khác thường giữa Trương Tiểu Du và Trần Phong Sinh khi tới thăm bệnh lúc cô vẫn còn trong bệnh viện.

Hoàng Trường Minh lại nghiêm túc dặn dò: “Đừng kêu chú Lý trở về, để chú ấy chờ em ở dưới lầu đi”

Từ sau chuyện cô bị bắt cóc lần trước, Hoàng Trường Minh rất cẩn thận trọng việc bảo vệ sự an toàn cho cô, chỉ thiếu điều thuê hai vệ sĩ theo bảo vệ cô, chỉ cần cô ra khỏi biệt thự thì anh nhất định phải nắm được địa điểm cô đang ở.

Lam Ngọc Anh biết anh đang lo lắng cho mình, đồng thời cũng sợ hãi chuyện kia lại xảy ra lần nữa.

“Vâng, em biết rồi!” Giọng nói của cô càng lúc càng trở nên mềm mại.

Sau khi nhận được câu trả lời từ cô, Hoàng Trường Minh mới yên tâm cúp điện thoại.