Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 809






Chương 809

“Xấu hổ quá, tôi đã thất lễ rồi!” Lê Hoài Lâm mới giật mình nhận ra mình hơi thất lễ, vội vàng đứng dậy, thấy Lam Ngọc Anh nhìn thẳng vào mình thì cười xin lỗi: “Tôi dọa cô rồi à?”

“Không ạ.”

Cô cúi đầu, nuốt một ngụm nước bọt: “Đây là một câu thơ đúng không ạ, tôi cũng rất thích!”

“Đúng vậy!” Lê Hoài Lâm cười nhẹ, tâm trạng của ông đã trở lại bình thường.

Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn ông ấy, do dự một chút rồi từ từ nói: “Ông Lâm, tôi có một yêu cầu quá đáng này, không biết ông có muốn nghe không?”

“Cô Ngọc Anh, cô cứ nói đi đừng ngại!” Lê Hoài Lâm cười nói.

“Xưa nay không biết tương tư, mới biết tương tư, lại sợ tương tư. Thân như mấy trôi, trái tim hao liễu, thở tựa phun tơ. Đây một chút hương thừa đọng lại, ngóng thiên kim lãng tử phương nào. Bệnh đến bao giờ, khổ nhất khi nào? Lên đèn chiều tà, trăng rằm sáng tỏ.”

Lam Ngọc Anh thản nhiên đọc bài thơ này xong thì dừng hai giây rồi lại nói tiếp: “Tôi luôn rất thích bài thơ này, vừa nãy nghe ông Lâm đọc thì chắc là ông Lâm cũng rất thích nó. Nhưng chữ của tôi hơi xấu, ông Lâm là người có học thức, không biết có thể nhờ ông viết giúp tôi bài thơ này được không?

Kỳ thực cô không có lí do gì để đưa ra một yêu cầu quá đáng như thế, nhưng may mà Lê Hoài Lâm không nghĩ nhiều, hơn nữa cô cũng đã cho ông ấy mượn sách, theo lý thì Lê Hoài Lâm không nên từ chối cô, vì vậy ông ấy vui vẻ gật đầu: “Đương nhiên là tôi có thể viết!”

Vừa lúc đó thím Lý xuống lầu, cô bảo thím Lý đi lấy giấy bút cho ông ấy.

Lê Hoài Lâm du học ở nước thời còn trẻ, tuy chưa thực sự luyện tập viết chữ bằng bút lông nhưng chữ viết của ông ấy vẫn rất đẹp, hơn nữa may mà thím Lý lấy bốn tờ giấy trắng rồi còn lấy thêm bút máy mà bình thường Hoàng Trường Minh hay dùng.

Sau khi Lê Hoài Lâm nhận lấy giấy bút thì bắt đầu ngồi trên bàn múa bút thành văn.

Lê Hoài Lâm khắc ghi bài thơ này ở tận sâu trong lòng, không cần phải nhớ lại nhiều, vung bút lên là có thể viết ra được. hơn nữa ông ấy không hề bị khựng lại chút nào, tiếng bút ma sát với giấy phát ra liên tục.

Sau khi Lê Hoài Lâm viết xong câu cuối cùng, ông ấy đưa tờ giấy cho cô.

“Cảm ơn ông!” Lam Ngọc Anh cảm kích nói.

“Tôi tiện tay viết vài chữ thôi mà!” Lê Hoài Lâm cười xua tay, đậy nắp bút máy lại, ông ấy lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa: “Được rồi, tôi đã trả sách xong rồi, cũng không làm phiền đến cô nữa! À, cô Ngọc Anh, cảm ơn cô đã mời tôi ly cafe nhé!”

Cuối cùng, tầm mắt của Lê Hoài Lâm rơi trên ly cafe, một hồi sau mới lưu luyến thu hồi ánh mắt mình lại.

Lam Ngọc Anh cũng đứng dậy theo: “Ông Lâm, để tôi tiễn ông!”

Lê Hoài Lâm mỉm cười gật đầu.

Ngoài trời, mặt trời đã ngả về tây, ánh nắng hoàng hôn đẹp tựa như một giấc mơ, tài xế của Lê Hoài Lâm vẫn đang chờ ngoài biệt thự, thấy ông ấy đi ra thì xuống xe, mở cửa xe cho Lê Hoài Lâm.

Thím Lý vào phòng bếp để chuẩn bị cơm tối, nghe thấy tiếng bước chân cô trở về thì mang tạp dề ra đón cô.

Thím Lý định hỏi cô tối nay muốn nấu món gì như ngày thường, vì từ khi Lam Ngọc Anh tới đây thì bữa cơm của hai bố con Hoàng Trường Minh đều do Lam Ngọc Anh nói, thim Lý chỉ giúp cô làm việc vặt và dọn dẹp thôi.

Nhưng khi thím Lý hỏi xong thì Lam Ngọc Anh không trả lời lại. Có lẽ cô không nghe thấy thím Lý nói gì, cô vội vàng chạy lên lầu.

Lam Ngọc Anh vào phòng ngủ của mình, đi đến chiếc tủ trước cửa sổ, mở ngăn dưới cùng ra.

Ngăn tủ này dùng để đựng đồ của cô, cô không bỏ sách vào mà dùng ngón cái và ngón trỏ vân về một thẻ kẹp sách được đặt trong ngăn tủ.