Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 811






Chương 811

Cũng hết cách rồi, Lam Ngọc Anh đành dỗ anh như ngày thường dỗ bánh bao nhỏ, nhẹ giọng vuốt lông cho anh: “Được, chỉ pha cho mỗi anh uống thôi được chưa! Em với Đậu Đậu cũng không uống luôn, được chưa? “Ừ” Hoàng Trường Minh miễn cưỡng hài lòng.

Bàn tay anh nắm lấy vai cô hơi dùng sức, kéo cô vào lồng ngực mình, trầm giọng hỏi: “Lúc anh vào phòng em đang suy nghĩ gì thế?”

“Không có gì ạ” Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Hoàng Trường Minh nhìn theo tầm mắt của cô, thấy ngăn kéo dưới cùng bị cô kéo ra.

Anh đã biết quyển sách ở ngăn kéo này ở đâu ra từ lâu rồi, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, anh suy tư hai giây rồi nói: “Sắp đến ngày giỗ mẹ em rồi nhỉ?”

Lam Ngọc Anh cũng nao nao. Bốn năm trước khi hai người giao dịch với nhau, anh tình cờ biết được, không ngờ anh vẫn nhớ kỹ chi tiết như thế.

Cô khẽ gật đầu: “Ừ”

Hoàng Trường Minh thấy cô đóng ngăn kéo lại, hàng mi cong dài vẫn luôn rũ xuống, anh tưởng rằng cô đang nhớ tới mẹ mình.

“Đừng buồn còn có anh và con trai luôn ở bên em”

“Ừ em biết”

Lam Ngọc Anh cảm thấy lòng bàn tay đang đặt trên vai mình dùng sức hơn, cô ngẩng đầu lên cười với anh rồi nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay anh.

Có anh và con trai ở bên cạnh, nỗi cô đơn trong lòng cô đã biến mất từ lâu, chẳng qua khi nghĩ tới người mẹ đã được chôn cất nhiều năm của mình vẫn luôn một mình cô đơn.

Bàn tay của Hoàng Trường Minh dịch chuyển xuống một chút, sau đó đổi thành tư thế ôm lấy cô rồi mím môi nói: “Anh định di dời mộ của ông bà ngoại ở quê tới Sài Gòn, sau đó sửa sang lại một chút phần mộ của mẹ em có thể cho họ được gần nhau hơn, như vậy nếu như sau này chúng ta ra nước ngoài định cư, mẹ em sẽ không còn cô đơn nữa khi có người thân ở bên cạnh”

Năm đó sở dĩ cô sẽ xây mộ của bà ngoại ở quê hương cũng là vì biết khi còn sống bà ngoại rất nhớ ông ngoại, nhưng bây giờ nếu chuyển phần mộ của cả hai người cùng nhau thì sẽ không có vấn đề gì, nếu như hai ông bà ở dưới đó biết được chắc chắn cũng sẽ đồng ý bầu bạn cùng con gái mình.

Lam Ngọc Anh khẽ cắn cánh môi.

Không nghĩ tới anh có thể nhìn ra những suy nghĩ trong lòng cô nên vô cùng cảm động: “Liệu có phiền phức hay không?”

“Không đâu.” Hoàng Trường Minh đáp lại rất rõ ràng. Chỉ cần là chuyện của cô thì làm sao sẽ phiền phức chứ?

Lam Ngọc Anh xoay người trong lòng anh rồi kiễng chân hai tay ôm lấy cổ anh: “Trường Minh, anh thật tốt!” Anh nhưởng mày vui vẻ đáp lại nụ hôn đầy chủ động của cô.

Sau bữa tối màn đêm dần buông xuống, vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời đêm vời vợi, ánh sáng chiếu rọi trên mặt đất.

Khi cửa phòng tắm được mở ra, Lam Ngọc Anh đang đứng quay lưng lại cũng vừa lúc đặt chiếc điện thoại bên tai xuống.

Hoàng Trường Minh dừng lại động tác lấy khăn lau đầu của mình, cố ý bước nhẹ nhàng khẽ khàng tiến đến bên cạnh cô, mãi đến khi đứng sau lưng đột ngột giang hai tay ôm lấy cô.

Lam Ngọc Anh không hề cảnh giác nên bị dọa giật nảy mình, di động trong tay rơi xuống nền nhà.

Một cánh tay của anh đặt trước ngực của cô, ôm chặt lấy cô vào dựa vào lồng ngực của mình, sau đó củi đầu cắn vành tai cô: “Em giấu anh lén lút gọi điện cho ai vậy ha?”

“Là cá nhỏ gọi điện cho em. Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi khẽ trả lời.