Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 814






Chương 814

“Này!”

Hoàng Trường Minh cong khóe môi, khế chế giễu một tiếng rồi xoay tay lái.

Cô sợ hãi thu tay lại.

Vốn dĩ cổ ý trêu chọc anh, quả nhiên cô vẫn không thắng nổi anh. Lam Ngọc Anh thất bại nên chỉ đành thay đổi chủ đề: “Em đã mua rất nhiều thực phẩm giàu canxi rất tốt cho phụ nữ có thai, buổi tối làm nhiều hơn hai món!”

“Anh nghe người ta lan truyền một cách nói.” Hoàng

Trường Minh đột nhiên lên tiếng.

“Cách nói gì?” Cô tiếp lời anh.

Một tay anh giữ vô lăng, đuôi mắt khẽ liếc nhìn cô: “Nếu như xin một miếng băng vệ sinh đã được người phụ nữ mang thai mở gói thì sẽ có bầu, em thử hỏi bạn em xem chỗ cô ấy có còn hay không.”

“… Lam Ngọc Anh suýt chút nữa thì bị sặc nước bọt. Cô nhìn anh với vẻ nghi ngờ nhưng thấy anh không hề có ý nói đùa, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, không ngờ rằng anh lại tin vào điều mê tín vô căn cứ này.

Người đàn ông này vẫn còn chưa từ bỏ mong muốn sinh con gái.

Lam Ngọc Anh không muốn trao đổi quá nhiều về vấn đề này với anh, lặng lẽ lấy điện thoại ra rồi gọi cho Trương Tiểu Du, muốn nhắc nhở cô ấy đến sớm hơn một chút.

Tuy nhiên một lúc lâu sau cô nhìn màn hình rồi nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy sao vẫn không có ai trả lời nhỉ?”

Cô vừa mới gọi hai lần nhưng không có ai trả lời, chỉ có giọng nữ của hệ thống vang lên.

Vừa khéo trước mắt gặp đèn đỏ, xe cộ phía trước và sau đều đã giảm tốc độ dừng lại.

“Để anh gọi điện cho Trần Phong Sinh” Hoàng Trường Minh cắn môi rồi nói với cô.

Lam Ngọc Anh gật đầu, nhìn anh đeo tai nghe Bluetooth rồi bấm sổ của Trần Phong Sinh, gần như rất lâu sau mới có người bắt máy, cô kiên nhẫn ngồi đợi ở bên cạnh, không biết đầu bên kia nói gì chỉ thấy sắc mặt anh đột nhiên thay đổi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Hoàng Trường Minh tháo tại nghe ra rồi nói cô: “Đã xảy ra chuyện rồi.”

Ngay khi chiếc Land Rover dừng lại, Lam Ngọc Anh đã mở cửa xe rồi chạy nhanh đến phòng cấp cứu.

Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe cũng theo sát cô, khi từ thang máy đi ra anh vươn tay ôm lấy vai cô rồi an ủi: “Đừng lo lắng!”

Lam Ngọc Anh gật đầu nhưng vẻ lo lắng trên khuôn mặt chỉ tăng chứ không giảm.

Cuối cùng sắp đến gần phòng phẫu thuật, từ xa đã nhìn thấy Trần Phong Sinh đang ngồi xổm dựa vào bức tường trắng, lưng cong lại cuộn tròn đầu vùi vào giữa hai chân, khủy tay ôm sau đầu.

Ánh chiều xuyên qua ô cửa kính soi bóng anh ấy trên nền gạch, giống như một ngọn núi đau thương. Anh ấy dường như không nghe thấy tiếng bước chân của họ, chỉ giữ nguyên tư thế đó.

Lam Ngọc Anh bước nhanh về phía trước, nhìn cánh cửa phòng mổ đang đóng chặt rồi lo lắng hỏi: “Bác sĩ Sinh, Cả nhỏ thế nào rồi?”

Mãi một lúc lâu sau Trần Phong Sinh mới có phản ứng. Trông anh ấy giống như một đoạn phim quay chậm, đờ đẫn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hoa đào đó giăng đầy tơ máu, khỏe mỗi khẽ mấp máy một chút thốt ra âm thanh trầm thấp và khàn đặc như thể bị chà xát trên cát “Vẫn còn chưa biết”

Rõ ràng buổi trưa còn gọi điện hẹn đến nhà ăn tối.

Ai ngờ lại xảy ra sự cố bất ngờ này.

Lam Ngọc Anh vừa mở miệng còn muốn nói gì đó, nhưng Hoàng Trường Minh ở bên cạnh siết tay cô một chút rồi lắc đầu ra hiệu.