Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 816






Chương 816

Cô ấy không hề lên tiếng, nhấc cánh tay đang cắm kim truyền sờ lên bụng mình, thực ra rất bằng phẳng nào có thể sờ được gì, nhưng cô ấy cứ không ngừng vuốt ve, sau đó nhắm mắt lại như thể có một thứ gì đã biến mất cùng đứa bé: “Ừ, mất rồi thì thôi”

Vành mắt của Lam Ngọc Anh đỏ hoe, tuy giọng điệu đó nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng mối liên kết kỳ diệu giữa mẹ và bé làm sao có thể không đau lòng chứ.

Trần Phong Sinh ở phía sau bước từng bước cứng ngắc đến trước giường bệnh, cô nhường lại vị trí cho anh ấy, nhìn thấy anh ấy cúi xuống cẩn thận nắm lấy tay của Trương Tiểu Du.

Đôi mắt hoa đào u ám có mấy phần chịu đựng đau đớn: “Cả nhỏ, chúng ta vẫn còn trẻ, sẽ lại có con” Trong giây lát anh ấy dường như có hơi nghèo từ không biết phải an ủi ra sao.

Trương Tiểu Du lại khẽ mỉm cười khi nhìn thấy dáng vẻ của anh ấy như vậy, rồi cũng nắm lấy tay Trần Phong Sinh sau đó đặt lên bụng mình: “Ban đầu thật ra em cũng định giấu anh bí mật sinh con ra nhưng sau lại bị anh phát hiện, chỉ là không nghĩ tới con lại rời khỏi cơ thể của em một cách lặng lẽ như vậy. Con đã mất rồi, không ai trong chúng ta mong muốn điều này, anh cũng đừng quá đau lòng, có thể là do chúng ta không có duyên phận làm bố mẹ với nó. Nhưng như vậy cũng tốt không cần phải vội vàng tái hôn nên bây giờ cũng bớt việc.

“Đừng nói nữa!” Trần Phong Sinh đè nén hét lên.

“Không nói nữa cũng được thôi vừa hay em cũng không còn sức lực, nói hai câu này đã đủ mệt rồi. Sau khi Trương Tiểu Du nói xong thực sự thở dồn dập nhưng vẻ mặt lại vẫn rất bình tĩnh.

Cô ấy lại nhắm mắt lại rồi khẽ nghiêng người, chỉ để lại một bóng lưng cho Trần Phong Sinh.

“Phong Sinh” Đột nhiên Trương Tiểu Du khẽ kêu lên một tiếng.

Lam Ngọc Anh bất giác siết chặt tay lại, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy cô ấy gọi Trần Phong Sinh như vậy, trước kia hễ mở miệng đều gọi là cầm thú.

Cô nín thở nghe thấy giọng nói yếu ớt lại hờ hững truyền đến: “Sau này chúng ta chia tay đi.

Lần này Lam Ngọc Anh không còn dám đi nhìn biểu cảm của Trần Phong Sinh như thế nào nữa, Hoàng Trường Minh dắt tay rồi khế nói bên tại cô: “Để cho anh ấy ở đây, chúng ta về trước đi”

“Ừ” Cô gật đầu.

Khi bước ra khỏi phòng bệnh, Lam Ngọc Anh không khỏi chua xót quay đầu nhìn lại.

Trương Tiểu Du không hề có khóc lóc hay cảm xúc dữ dội, mà dường như thay đổi thành một người khác, từ đầu tới cuối đều bình tĩnh đến đáng sợ, như thể người mới nằm trên bàn mổ tiến hành phẫu thuật sau khi sảy thai không phải là cô ấy vậy.

Lam Ngọc Anh lại có thể thấy rõ những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt cô ấy.

Khi ra khỏi bệnh viện, lúc này bên ngoài sắc trời đã dần tối.

Cả thành phố dần được thắp sáng bởi những ánh đèn neon, Lam Ngọc Anh nhìn những ánh đèn lấp lánh bên ngoài cửa xe, trong lòng chỉ cảm thấy ngột ngạt khó chịu, lồng ngực như bị một hòn đá to đè nén.

Cô quay đầu nhìn Hoàng Trường Minh đang lái xe ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: “Cá nhỏ và bác sĩ Sinh, hai người họ vẫn sẽ ở bên nhau chứ?”

Lần này, Hoàng Trường Minh trầm mặc không trả lời. Còn nhớ đêm qua, anh và cô vẫn còn đang thảo luận về chuyện của hai người ấy.

Lam Ngọc Anh vô cùng lo lắng cho con đường tình duyên của bạn thân, lúc đó anh còn ôm cô vào lòng rồi nhẹ nhàng an ủi. Sẽ không có chuyện gì đâu, cho dù có cãi nhau thế nào đi chăng nữa thì dù sao vẫn còn có sinh mệnh bé nhỏ ở trong bụng, đó là sợi dây kết nối vĩnh viễn giữa hai người họ.

Thế nhưng hiện giờ đứa bé đã không còn nữa, hai người họ….

Lam Ngọc Anh không có nhiều bạn, người bạn thân quen biết lâu năm nhất cũng chỉ có mình Trương Tiểu Du, cô đương nhiên hi vọng người bạn thân ấy có được hạnh phúc. Nhớ tới cảnh cô ấy nằm trong bệnh viện, vẻ mặt cố giả vờ như không sao, nhưng lại lặng lẽ lén rơi nước mắt, trong lòng cô đau đớn như bị kim đâm.

Tới khi về đến biệt thự, tâm trạng Lam Ngọc Anh vẫn vô cùng chán nản và suy sụp.