Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 818






Chương 818

Bánh bao nhỏ đấm bóp vô cùng nỗ lực, miệt mài được một lúc, trên chiếc mũi nhỏ đã lấm tấm mồ hôi. Cô thấy thương con, vội vàng bảo cậu bé dừng lại. Cậu bé quỳ bên cạnh cô, giọng nói non nớt dịu dàng: “Cô ơi, cháu kể chuyện cười cho cô nghe nha, được không ạ?”

“Được!” Lam Ngọc Anh gật gật đầu.

Bánh bao nhỏ nghe vậy bèn bắt đầu kể: “Ngày xửa ngày xưa, có một con ngựa, nó cứ chạy mãi chạy mãi, sau đó bị trượt chân rơi xuống biển, thế là biến thành một con cá ngựa! Một người bạn của chú ngựa vì muốn đi tìm nó, kết quả là bị rơi xuống sông, biến thành một con hà mã!”

“Còn có một con ngựa thứ ba nữa cơ. Hoàng Trường Minh lên tiếng nhắc nhở.

“Còn có con ngựa thứ ba!” Bánh bao nhỏ lập tức lặp lại, hai mắt sáng long lanh, cái miệng nhỏ lại tiếp tục kể: “Nó là một con ngựa trắng, vì để tìm kiếm hai người bạn đã mất tích của mình, nó chạy vào trong thành phố, kết quả là bị xe ô tô nghiến qua, sau đó biến thành con ngựa vắn!”

Lam Ngọc Anh không nhịn nổi mà phì cười thành tiếng. Không phải do câu chuyện nhạt nhẽo này có gì đáng buồn cười, mà là do giọng nói trong trẻo đáng yêu của Bánh bao nhỏ, lại thêm cả biểu cảm khoa trương của cậu bé, thực sự rất buồn cười.

Bánh bao nhỏ thấy cô cười thì lập tức sà vào lòng cô rồi hỏi: “Cô ơi, cô có vui không?”

“Vui lắm!” Lam Ngọc Anh cong môi.

Sau khi nhận được lời khẳng định, cậu bé quay đầu nhìn bố ở phía sau, khuôn mặt tràn đầy đắc ý, mong chờ được bổ khen.

Hoàng Trường Minh đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt tóc con trai, cảnh này trước giờ vô cùng hiếm thấy. Nhìn thấy vậy, Lam Ngọc Anh đương nhiên hiểu được hai bố con họ đang bày trò gì, chỉ đơn giản là muốn làm cho cô vui.

Cô ngẩng đầu nhìn Hoàng Trường Minh, từ đầu đến cuối anh luôn chăm chú nhìn hai mẹ con cô, cô vô cùng cảm động, nơi sâu thẳm trong lòng cũng thấy hơi ngửa ngáy.

Cô liếm liếm môi, trước đây những chuyện mặt dày như thế này đều là do anh mở lời, nhưng hiện giờ Lam Ngọc Anh thực sự không thể kiềm chế được nữa. Cô ngại ngùng nói với Bánh bao nhỏ: “Bé con à, che mắt lại một lúc nha”

Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn lấy hai tay che mắt lại.

Lam Ngọc Anh nghiêng người qua, chủ động hôn lên đôi môi mỏng của anh.

Chỉ là một nụ hôn ngắn ngủi trong phút chốc, thế nhưng trong miệng vẫn còn lưu lại hơi thở của anh khi đầu lưỡi anh lướt qua, trong ánh mắt cả hai đều ngập tràn tình ý.

Bánh bao nhỏ lâu nay đã quen với tư thế này, sao lại không biết bọn họ đang làm gì chứ. Cậu bé buông tay xuống rồi sà vào lòng anh, ngước mặt lên nói: “Con cũng muốn!”

Lam Ngọc Anh không nhịn nổi cười, cô thơm chụt chụt hai cái vào mỗi bên má của cậu bé.

Mặt cậu bỗng chốc đỏ ửng, khi cậu còn đang mím môi xấu hổ ngượng ngùng, cổ áo phía sau đã bị kéo lên, sau đó bị xách lên không trung.

Lam Ngọc Anh sửng sốt thốt lên: “Hoàng Trường

Minh, anh làm gì thế?”

Hoàng Trường Minh một tay nhấc bổng con trai, nhẹ nhàng giống như đang xách một con gà con: “Muộn rồi, để anh đưa Đậu Đậu về phòng của nó.

“Nhưng chẳng phải anh vừa nói là tối nay sẽ để Đậu

Đậu ngủ cùng chúng ta sao?” Lam Ngọc Anh hoài nghi hỏi,

Bánh bao nhỏ cũng hơi ngẩn ra, cậu bé phồng má tức giận nhìn anh.

“Ừ” Hoàng Trường Minh nhếch môi, giọng điệu không có chút áy này nào: “Có điều, anh vẫn cảm thấy nó về phòng ngủ thì tốt hơn.

Trong nháy mắt, anh đã đưa con trai ra khỏi phòng ngú.

Lam Ngọc Anh ngây người, đây chẳng phải là ăn cháo đá bát sao…