Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 834






Chương 834

“Vâng. Lam Ngọc Anh gật đầu.

“Tình cảm của hai người rất tốt nha!”

Lam Ngọc Anh hơi mỉm cười, nhìn thấy động tác lúc Lê Hoài Lâm có chút chậm rãi, cô do dự hỏi: “Chú ông, tôi nhìn chú giống như là bị bệnh vậy, có phải cơ thể không thoải mái không?”

Ngày hôm qua lúc ở khu mộ, cũng cảm thấy sắc mặt của ông ấy cũng không tốt lắm, lúc nãy vào cửa cũng cảm thấy vậy.

“Gần đây tình trạng của cơ thể có chút kém, nhưng mà cũng không có sao!” Lê Hoài Lâm xua xua tay nói.

“Vậy thì chú hãy chú ý hơn!” Lam Ngọc Anh dặn dò.

“Ừ” Lê Hoài Lâm cười gật đầu.

Ra khỏi quán cà phê, Lam Ngọc Anh khéo léo từ chối ý Lê Hoài Lâm muốn đưa mình về nhà, sau khi xe Limousine rời khỏi tầm mắt, nụ cười trên mặt cô cũng dần biến mất, đi ven con đường không có xe cộ nào đi qua, sau đó dọc theo vỉa hè từ từ trở về.

Cô một tay siết chặt dây ba lỗ, mặc kệ gió chiều tà thổi qua mái tóc cô.

Trên phố đông nghịt, đều là người xa lạ, cho dù buồn cũng không có ai chú ý đến, mà Lam Ngọc Anh lại xuất hiện vẻ buồn phiền.

Trong lúc hốt hoảng, cô bị một người đi nhanh va vào vai.

Giúp đối phương nhặt tài liệu rơi ở trên đất, sau khi đứng dậy xin lỗi, định chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, lại nghe được tiếng còi xe ở đằng sau.

“Bíp bíp”

Lam Ngọc Anh theo bản năng quay đầu lại.

Một chiếc Land Rover màu trắng ở ngay phía sau cô, đôi mắt đen sâu thẳm đang nhìn về phía cô xuyên qua kính chắn gió ở phía trước.

Cửa xe cạnh chỗ tài xế từ bên trong mở ra, Hoàng Trường Minh cau mày nói: “Nhìn gì, còn không nhanh lên xe!”

Lam Ngọc Anh đơ người, sau khi phản ứng được, vội vàng củi người đi vào. Cửa xe đóng lại, chuyện thứ nhất Hoàng Trường Minh làm chính là đưa tay qua, sờ bả vai cô: “Vừa nãy đụng có đau không?”

“Không có.” Lam Ngọc Anh lắc đầu, lại nhìn về phía anh, kinh ngạc hỏi: “Hoàng Trường Minh, không phải em bảo anh đi về trước sao, sao anh còn chạy đến đây?”

“Vậy không phải em nói là gọi taxi sao, sao lại giống như âm hồn đi trên đường vậy?” Hoàng Trường Minh híp mắt hỏi ngược lại cô.

Lam Ngọc Anh lúng túng, sao cô lại giống như âm hồn rồi. Hoàng Trường Minh đột nhiên nhếch miệng hỏi: “Sao em lại ở cùng với chú Lâm?”

Lam Ngọc Anh sợ run người, biết lúc đó mình gọi điện thoại, chắc là anh đã nghe được giọng của Lê Hoài Lâm và phục vụ, úp úp mở mở đáp một câu: “Vừa vặn gặp phải thôi, sau đó là cùng uống cà phê.”

Hoàng Trường Minh là người hiếm khi dây dưa với mấy vấn đề này nhiều.

Một tay cầm vô lăng, cũng không có lái xe ngay, mà ánh mắt dừng ở trên mặt cô, sau đó, nghiêng người qua, lộ ra bộ ngực cường tráng: “Có muốn ôm không?”

Lam Ngọc Anh cau mày, nghi ngờ nhìn động tác khó hiểu của anh.

Nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, cô mím môi nói: “Bố em đã nói chuyện này với anh rồi?”

“Ừ” Hoàng Trường Minh gật đầu.

Nhìn thấy ánh mắt của cô sau khi nghe mình trả lời, lông mi rũ xuống nhẹ nhàng run run, nhìn thấy phía trước là hình bóng anh, bởi vì nỗi buồn mà cắn chặt môi, trong lòng anh thở dài, nghiêng người chủ động ôm lấy cô vào trong lòng.