Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 839






Chương 839

Trương Tiểu Du mới ra viện hai ngày nên không thể uống rượu, Trần Phong Sinh cũng tự lái xe đến nên hai người họ chỉ uống nước trái cây, sau khi nâng ly xong, Đậu Đậu không kiềm được đã vùi đầu gặm xương ngay lập tức. Đây xem như là lần đầu tiên Trương Tiểu Du và Trần

Phong Sinh tới nhà họ làm khách.

Lần trước Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đã muốn mời hai người họ tới nhà chủ yếu là để hòa hoãn mối quan hệ của hai người họ, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện, bây giờ có thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm để hòa giải có vẻ còn khó hơn trước.

Cô đã sắp xếp chỗ ngồi rất cẩn thận để hai người họ ngồi đối diện nhau.

Có điều Trương Tiểu Du luôn cúi đầu suốt bữa cơm, lúc nói chuyện với cô thì chỉ khẽ nghiêng đầu, cố tình tránh chạm mắt với người đối diện.

Đậu Đậu nãy giờ vẫn chăm chú với bát đầy ụ thịt bỗng nhiên chớp chớp đôi mắt, cái miệng nhỏ xinh khẽ nói: “Con cũng muốn ăn mắt ca, chú Sinh thật không công bằng. Trên chiếc đĩa sứ trắng ở giữa bàn có món cá vược hấp xả ớt. Đậu Đậu vừa dứt lời, chiếc đũa Trần Phong Sinh đang đưa đến phía đối diện lập tức thu lại. Lam Ngọc Anh ở bên cạnh cười, lật thân cá lên, lấy một mắt cá khác gắp cho Đậu Đậu: “Con trai đừng nóng vội, con xem, ở đây có phải chỉ có một mắt cá đâu!” Đậu Đậu vừa lòng há chiếc miệng nhỏ ra, ăn rất ngon lành.

Tuy rằng Trương Tiểu Du chưa từng ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt Trần Phong Sinh vẫn luôn đặt trên người cô ấy, thấy cô ấy vẫn không ăn mắt cá trong bát cơm, khế nhíu mày hỏi: “Sao em không ăn?”

Trương Tiểu Du gắp mắt cá lên nhưng cô ấy không ăn mà chuyển vào bát Đậu Đậu, Trương Tiểu Du vẫn như cũ không nhìn Trần Phong Sinh, cô ấy nói: “Không thích ăn, bây giờ em đã không còn thích ăn mắt cá nữa.

Không khí trên bàn ăn rất căng thẳng, chỉ có Đậu Đậu không hiểu chuyện vẫn ngồi ăn rất ngon miệng.

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, Lam Ngọc Anh tìm cơ hội kéo Trương Tiểu Du tới phòng khách ngồi trên sô pha, cô nhỏ giọng dò hỏi.

“Cá Nhỏ, cậu thật sự muốn kết thúc với bác sĩ Sinh sao?”

Trương Tiểu Du nghe vậy không trả lời ngay mà nhẹ nhàng nắm lấy tay cô khẽ cười, sau đó trầm giọng nói: “Từ trước đến nay người trong lòng anh ấy đều không phải là tó.”

“Không phải cậu thì còn có thể là ai chứ?” Lam Ngọc

Anh nhíu mày, có chút không đồng tình.

Thế nhưng ngay sau đó, trong đầu đột nhiên lại hiện lên hình ảnh một người phụ nữ.

Trương Tiểu Du cười càng tươi hơn đồng thời cũng thâm trầm hơn, cô khẽ nói: “Ngọc Anh, cậu biết câu thơ này chứ? ‘Phương Bắc có người đẹp, tuyệt sắc mà cô độc, lần đầu gặp khuynh thành, lần sau gặp khuynh quốc, đẹp nghiêng nước đổ thành, khó gặp lại về sau!”

Lam Ngọc Anh không biết nên nói gì.

Cả hai người nhất thời im lặng, Trương Tiểu Du nằm lấy tay cô, như là đang tự trấn an đồng thời tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, sau đó đột nhiên cô ấy nói: “Ngọc Anh, có lẽ tớ phải rời khỏi Sài Gòn.

Lam Ngọc Anh bất ngờ đến ngẩn người ra.

Cô há hốc mồm vẫn chưa biết nên nói gì thì đã có một giọng nói khác cất lên trước cô.

“Em muốn đi đâu!”

Giọng nói đầy căng thẳng của Trần Phong Sinh cất lên chất vấn Trương Tiểu Du, anh vừa bưng đĩa trái cây mới gọt xong vào thì nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người.

Trương Tiểu Du không trả lời câu hỏi của anh ấy, cô ấy nhìn thẳng vào mắt Trần Phong Sinh, chậm rãi nói rõ ràng từng chữ: “Cho dù đi đâu thì cũng không liên quan tới anh, Trần Phong Sinh, lời nói của em hôm đó không phải chỉ là nói đùa”