Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 841






Chương 841

Khi cô còn đang ngây người đầu óc rối bời, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, hóa ra là Hoàng Trường Minh gọi về. Dường như anh nghe ra được giọng cô có gì đó khác khác, vội vàng quan tâm hỏi han: “Ngọc Anh, em không khỏe ở đâu à?”

“Ừa, hơi hơi thôi” Lam Ngọc Anh siết chặt chiếc khăn trong tay.

“Sao thế?” Hoàng Trường Minh lập tức hỏi.

“Em cứ cảm thấy dạ dày khó chịu, mới nãy thấy buồn nôn kinh khủng, nôn mãi một lúc lâu. Lam Ngọc Anh cứ úp úp mở mở, cô do dự mãi cuối cùng cũng nói với anh: “À thì, thím Lý nói rằng em rất có khả năng là có thai rồi, thực ra em cũng không rõ lắm.” Hoàng Trường Minh im lặng hai giây rồi nói: “Anh biết rồi.

Sau khi cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh dùng tay xoa xoa bụng, định đợi tới chiều thì ra tiệm thuốc mua que thử thai về kiểm tra.

Nằm trên giường nghỉ ngơi mấy phút rồi lại uống nửa cốc nước mật ong, cô thấy bụng đã đỡ hơn nhiều. Cô ngồi dậy rồi đi xuống lầu, tiếp tục cùng Bánh bao nhỏ xếp Lego.

Vừa mới ghép được một miếng thì có tiếng động từ ngoài cửa truyền vào, Lam Ngọc Anh quay đầu, kinh ngạc trợn tròn hai mắt: “Ơ, Trường Minh, sao anh lại trở về thế?”

Hoàng Trường Minh vẫn mặc bộ vest đen buổi sáng khi đi ra ngoài, trông dáng vẻ vội vội vàng vàng, sải mấy bước lớn đã đi tới bên cạnh cô.

Không nói một lời nào, Lam Ngọc Anh đã bị anh kéo ra ngoài.

“Đi đâu thế?”

Hoàng Trường Minh không hề quay đầu lại: “Bệnh viện!”

Chìa khóa xe vẫn còn chưa rút ra, sau khi ngồi vào xe, chiếc Land Rover trong sân lập tức quay đầu rồi phóng thẳng ra ngoài như một mũi tên bắn ra khỏi cung,

Tại phòng khám phụ sản, vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi trước bàn làm việc đang đẩy đẩy cặp mắt kính dày cộp trước mũi.

Lam Ngọc Anh bị Hoàng Trường Minh nắm chặt tay, cô cũng căng thẳng nắm chặt tay anh.

Bác sĩ nhìn hai người họ qua lớp kính dày, nhắc lại kết quả một lần nữa: “Cô Ngọc Anh không hề có thai!”

Hoàng Trường Minh nghe vậy thì nhíu mày, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc: “Nhưng cô ấy nói là dạ dày khó chịu, hơn nữa còn nôn nao buồn nôn, lúc nãy ở nhà còn nôn mửa nữa!”

“Dạo gần đây thời tiết càng ngày càng nóng, cần phải chú ý nhiều hơn tới vấn đề dạ dày và đường tiêu hóa, đây đều là những hiện tượng hết sức bình thường!” Bác sĩ lại đẩy gọng kính, ôn tồn nói.

“À, kinh nguyệt của tôi hình như cũng bị chậm.” Lam Ngọc Anh nói một cách yếu ớt.

“Thỉnh thoảng kinh nguyệt tới sớm hoặc muộn cũng là chuyện bình thường, chỉ cần là trong khoảng mười ngày đổ lại thì đều là bình thường cả, cô không cần quá lo lắng. Bác sĩ điềm đạm trả lời, khẳng định lại chẩn đoán của bản thân.

Cả Lam Ngọc Anh và Hoàng Trường Minh đều rơi vào trầm mặc.

Hình như đúng là tháng trước kỳ dâu của cô tới sớm hơn vài ngày.

Hoàng Trường Minh không cam lòng hỏi lại: “Bác sĩ, anh chắc chắn là không phải có thai chứ?”

“Chắc chắn!” Bác sĩ gật gật đầu, chỉ thiếu bước giơ tay lên thề nữa thôi.

Từ phòng khám đi ra, Lam Ngọc Anh được Hoàng Trường Minh nắm tay dẫn đi, bước đi như bay ra khỏi tòa nhà, lại một lần nữa ngồi vào trong con xe Land Rover, không khí ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai người.

Thật không ngờ cuối cùng lại chỉ là một sự nhầm lẫn thế này, cả hai đều cảm thấy lúng túng khó xử.

Ôi thật ngại quá!