Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 902






Chương 902

Cô rất nhanh liền phủ định ý nghĩ này, hơn nữa đối phương cũng không giống lãm, ăn mặc sửa soạn cũng rất đàng hoàng nghiêm chỉnh.

Lam Ngọc Anh kéo kéo tay áo anh: “Minh…”

Hoàng Trường Minh cũng thuận theo tầm mắt cô nhìn qua, hai mắt hơi híp lại Anh bước nhanh qua, trực tiếp giơ mạnh tay lên tóm vào vai đối phương, tiếng kêu đau vang lên, người kia trắng bệch quay người lại, nhưng lại gọi một tiếng: “Cậu chủ!”

“Chú Trương? Sao chú lại ở đây?” Dường như Hoàng Trường Minh quen biết, anh buông tay ra Sau đó Lam Ngọc Anh đi tới, cũng cảm thấy hơi có ấn tượng với đối phương, rất nhanh cô liền nhớ ra đây tài xế lái xe của Hoàng Kiến Phong.

Người được gọi là chú Trương hơi xoa tay, trên mặt có hơi lúng túng: “Chú được ông chủ dặn dò, đến đưa đồ cho cô Anh!”

“Đưa cho cháu?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc.

“Đúng vậy!” Chú Trương vội vàng gật đầu, lấy cái cà mèn nãy giờ vẫn luôn ôm trong ngực ra nhét vào tay cô: “Ông chủ bảo tôi nói với cô: Ông ấy chỉ là trùng hợp đi ngang qua nơi này nên thuận tiện đưa thứ này cho côi”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ chú Trương liền lập tức sải chân chạy đi Lam Ngọc Anh còn chưa phản ứng kịp, cô chớp chớp mắt nhìn về phía Hoàng Trường Minh.

Thấy anh cũng là một bộ dáng chau mày không hiểu thì cô lại cúi đầu nhìn cà mèn đột nhiên xuất hiện trong tay này, đóng gói rất kỹ, cũng ngửi không ra là mùi vì, cô mang theo nghỉ hoặc mà vặn nắp ra, lập tức hơi nóng hầm hập phả hết vào mặt.

“Trên trong chứa đầy ấp, nổi ở trên cùng là những thứ như cẩu kỷ táo đỏ.

‘Vậy mà lại là canh bổ?

Lam Ngọc Anh có hơi ngơ ngác bước vào phòng, đi mãi cho đến khi ngồi vào bên giường, vẫn chưa thả cà mèn trong tay ra.

Ai ngờ cửa vừa đóng lại, lúc này lại bị đẩy ra một khe nhỏ, chú Trương vừa mới rời đi lại chạy trở lại, thò ra một cái đầu, thở dốc từng hồi nói: “Cậu chủ, vừa nấy tôi vội quá còn quên chưa nói một câu nói! Ông chủ nói, bảo tôi tối nay qua đây lấy cà mèn, bên trong không được bể lại bất cứ thứ gì cho dù là một hạt cẩu kỷ!”

Sau khi nói xong thì lại giống như cơn gió rời đi.

Lam Ngọc Anh hơi há miệng, cuối cùng đành ngậm lại cúi đâu nhìn xuống canh bổ trong cà mèn, vẫn là có hơi ngơ ngác, cô nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu nhìn Hoàng Trường Minh: “Cái này.”

“Chắc là do cô nói đấy”

Hoàng Trường Minh chau mày tiếp tục nói: “Hôm qua nhận được điện thoại của cô, bà vừa bay về New York, nghe thấy bên này có tiếng y tá nói chuyện nên anh nói với bà ấy em đang nằm viện, nhưng anh cũng không nói rõ tình hình cụ thể, chỉ nói thân thể em có hơi không thoải mái thôi”

Anh không nhắc chữ nào đến chuyện cấy ghép gan, anh tôn trọng ý muốn của cô.

Lam Ngọc Anh gật gật đầu, đã hiểu rõ, bê một hộp canh bổ tràn đầy cô không nhịn được hỏi: “Ờ, chủ tịch Phong…ẽ nào là đang tỏ lòng tốt với em?”

Hoàng Trường Minh nghe vậy liền nhướng mày hừ lạnh một tiếng.

Lam Ngọc Anh đố canh ra bát, hai tay bê lên đưa tới miệng, dường như là dùng xương bò hầm, còn có mùi thuốc bắc rất nồng, lúc nấy vừa đổ ra cô liền nhìn thấy bên trong có bỏ hơn mười vị thuốc.

Uống tiếp hai ngụm, cô rất công bằng đưa ra đánh giá: “Đừng nói chứ mùi vị cũng rất ngon!”

Cũng vừa lúc đã tới trưa, thức ăn dinh dưỡng của bệnh viện còn chưa đưa tới, dạ dày cô trống rồng, vừa hay dùng canh bổ lót dạ trước một chút, Đợi qua mười phút sau, Lam Ngọc Anh nhìn còn một ít canh còn lại trong cà mèn, lắc đầu đặt bát xuống, nâng cái bụng đã no tròn của mình n được rồi, em thật sự không ăn nổi nữa..”

Không Nghĩ đến những lời chú tài xế kia cố ý quay lại bổ sung, phải ăn không để lại dù chỉ là một hạt cấu kỷ!

Nhưng canh này quá nhiều rồi “Vậy thì đổ đi!” Hoàng Trường Minh trực tiếp đi đến.