Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 928






Chương 928

Lam Khải Dương gật đầu nhẹ nhõm, cúi người mở ngăn tủ bên cạnh.

Lam Ngọc Anh thấy ông mở két sắt bên trong, lấy dấu vân tay và lấy ra một túi giấy đưa cho cô.

“Ngọc Anh, đây là chút tâm tư của ba. Ba sẽ cho con làm của hồi môn!”

Lam Khải Dương âu yếm nhìn cô nói: “Ba đã tìm luật sư thảo ra thỏa thuận rồi Chỉ cần con ký tên và làm thủ tục thì những thứ này đều thuộc về con!”

Sau khi Lam Ngọc Anh mở nó ra, cô đã rất ngạc nhiên.

Nó không có gì khác ngoài ba bộ tài sản ở nước ngoài. Trước khi Lại Diệp và con gái vào, một lần cô đến nhà họ Lam để thăm Lam Khải Dương. Tình cờ giữa Lại Diệp và Lam Khải Dương đã xảy ra một cuộc cãi vã gay gắt trong phòng làm việc. Nhờ đó mà cô nghe lỏm được rằng cô không phải con ruột của nhà họ Lam.

Khi đó cô còn nghe Lại Diệp nhắc tới việc Lam Khải Dương đã bí mật mua bất động sản ở nước ngoài trước khi nhà họ Lam phá sản, chắc hẳn là những tài sản này Lam Ngọc Anh sửng sốt, với tình hình hiện tại của Lam Khải Dương thì rằng đây là tài sản duy nhất của ông, nhưng ông đã lựa chọn trao cho cô.

Cô nhanh chóng đặt nó lại và lắc đầu: ‘Ba, con không thể lấy cái này!”

“Con chấp nhận đi, nếu không ba sợ ba sẽ lo lảng đến chết!” Lam Khải Dương kiên quyết bắt cô phải nhận: “Hai ngày nay ba luôn có thể mơ thấy mẹ con, bà ấy vẫn mặc chiếc áo đó. Mặc váy trắng, mỉm cười với ba…. Ba có lỗi với mẹ của con. Ba đã yêu bà ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên và theo đuổi bà để lấy bằng được, nhưng ba đã không thực hiện được những gì đã hứa. Ba đã hứa sẽ: đối xử tốt và chăm sóc bà cho bà ấy”

Khi nhắc đến người vợ đã khuất của mình, vẻ mặt Lam Khải Dương đột nhiên trở nên sững sờ, cuối cùng giọng nói cũng trở nên câm lặng Lam Ngọc Anh thở dài gật đầu: “Được, vậy con nhận!”

Giúp Lam Khải Dương đang ngủ đắp lại chăn bông cẩn thận rồi mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, vừa đóng cửa quay lại liền nhìn thấy một bóng người cao lớn đứng bên cửa sổ trên hành lang, một chân co về phía trước và lưng quay mặt đi. Trong ánh hoàng hôn, đôi mắt đen và sâu ấy lấp lánh khiến lòng người run sợ.

Khi anh sánh bước tới gần, trái tim Lam Ngọc Anh cũng rung động theo.

Cô ngạc nhiên hỏi: “Hoàng Trường Minh, anh đến khi nào vậy?”

“Vừa mới tới” Hoàng Trường Minh cong môi liếc nhìn phòng ngủ: “Thế nào rồi”

Lam Ngọc Anh lắc đầu: ‘Không sao, chỉ là tác dụng phụ của thuốc nên bưồn ngủ chút thôi. Ba đã ngủ rồi”

“Vậy chúng ta về nhà đi” Hoàng Trường Minh mở tay, nằm chặt ngón tay cô.

“Ừf’ Lam Ngọc Anh đáp lại một cách hòa nhã.

Chiếc Land Rover màu trắng chạy từ nhà họ Lam đến biệt thự, gặp đèn tín hiệu màu đỏ thì giảm tốc độ và dừng lại bên trong vạch trắng.

Lam Ngọc Anh không khỏi quay đầu nhìn anh, híp mắt dò xét. Sau khi ra khỏi nhà họ Lam, khóe mắt lông mày của anh không ngừng nở nụ cười, nụ cười gọi là rung động lòng người.

Cô cau mày hỏi: “Sao vậy?”

“Muốn gả cho anh hơn anh gả cho em không? Cả thế giới này không có người đàn ông nào tốt như anh? Em yêu anh mà còn cảm kích vì anh cũng yêu em như vậy sao? Cảm ơn ông trời đã cho em gặp được một người đàn ông tốt và có duyên như anh? Đời này em không muốn nhớ anh nữa, em muốn cùng nhau gần bó đến khi tóc bạc?

Lam Ngọc Anh ngẩn người.

Có một tiếng động vang lên trong đầu cô, tất cả đều trở nên trống rồng.

Lam Ngọc Anh vẻ mặt xấu hổ, dùng ngón tay lắp bắp nói: “Anh… anh sao lại đi nghe lén người ta?”

Hiện tại cô đã đoán ra được, lúc ra khỏi phòng ngủ anh nói anh cũng vừa mới đến nhưng thực chất anh đã ở đây rất lâu, đã nghe thấy hết đoạn đối thoại giữa cô và Lam Khải Dương! Quá đáng, cô rất muốn tìm một cái lỗ nẻ nào để chui xuống vì xấu hổ mất!

Lông mày của Hoàng Trường Minh không giấu được vẻ vui mừng.