Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 955






Chương 955

Lúc trước lần đầu tiên cô đến nhà cũ nhà họ Lê, lúc nhìn thấy, Trịnh Phương Vũ hoàn toàn không thừa nhận cô là chị họ, lúc đó Lê Tuyết Trinh cũng làm người tốt khuyên bảo, nhưng cô cũng không động lòng chút nào, thế nên trong vài ngày ngắn ngủi, sao thái độ có thể xoay chuyển một trăm tám mươi độ được.

“Ừ” Lam Ngọc Anh thấp giọng nói một câu, rồi bưng ấm trà vào phòng khách.

Ông Sang đang chơi cờ cá ngựa với Bánh Bao Nhỏ, nghe thấy tiếng ngẩng đầu: “Tuyết Trinh, Phương Vũ, hai cháu đến rồi à!”

Lê Tuyết Trinh lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cười ngọt ngào bước đến: “Ông nội, cháu mang đến chút quả hồ đào cho ông, đều là đồ tự nhiên, nhờ người ở quê nhặt về, rất bổ nảo, mỗi ngày ông đều phải ăn hai cái!”

“Được được!” Ông Sang liền gật đầu.

Ánh mắt lại nhìn Lam Ngọc Anh đang miệt mài chơi cờ cá ngựa với Bánh Bao Nhỏ, Lê Tuyết Trinh rủ đôi mắt đẹp, hai giây sau mới mở mắt lên lại, giọng nói thấp hơn không ít: “Ông nội, cháu còn có chuyện khác, không chờ lâu nữa, ngày khác lúc không có ai cháu lại đến thăm ông!”

Câu nói cuối cùng của cô ta cố tình nhấn mạnh, sao ông Sang có thế không nghe ra được.

Lúc trước khi còn có hôn ước với nhà họ Hoàng, chuyện Hoàng Trường Minh có con ông Sang cũng cảm kích, cũng biết cháu gái không đế ý, một lần còn cố gắng cho người làm mẹ kế, ai ngờ tình hình xoay chuyến, nếu tiếp tục ở lại đây, sợ là hai cháu gái đều sẽ xấu hổ.

Ông Sang không khỏi võ tay cô ta để yên lòng, thương yêu nói: “Đứa trẻ ngoan!”

Lê Tuyết Trinh cười dịu dàng, sau đó vội vàng xách túi đến rồi lại vội vàng.

đi, chỉ là lúc xoay người rời đĩ, dường như không chú ý, nhìn Trịnh Phương Vũ một cái Đợi sau khi Lê Tuyết Trinh rời đi, Trịnh Phương Vũ cùng ngồi trên ghế sô pha đột nhiên nhảy lên: “Ôi, đột nhiên cháu nhớ đến một chuyện!”

Ông Sang nhíu mày, cười lớn tiếng nói: “Đứa trẻ này, không bãng Tuyết Trinh, từ nhỏ đã hấp ta hấp tấp rồi! Sao lại giật mình thế?”

“Bỗng dưng cháu nhớ ra, mẹ cháu giao cho cháu, bảo cháu chọn một món quà giúp mẹ, tuần sau là sinh nhật bà của cháu, đến lúc đó còn đưa cho cụ nhà mẹt” Trịnh Phương Vũ vỗ đầu nói thắng.

“Chuyện quan trọng như thế mà cháu cũng có thể quên được!”

“Văn may, không phải đã nhớ ra rồi sao!”

Ông Sang bất đắc dĩ thúc giục: “Vậy cháu còn không mau đi đi!”

“Bảy năm trời rồi cháu chưa về, thành phố này thay đối nhiều quá, cảm thấy rất lạt” Trịnh Phương Vũ nói xong, ánh mắt chuyến về phía trước mất cô: “Chị Ngọc Anh, có thể phiền chị đi dạo cùng với em được không?”

Lam Ngọc Anh hoảng sợ.

Dường như Trịnh Phương Vũ không nhìn thấy được cô không muốn đi, mỉm cười làm nững: “Quà cho cụ cũng dễ chọn, không lãng phí quá nhiều thời gian của chị đâu, được không?”

Ông Sang thấy thế, không nhịn được mở miệng phụ họa: “Ngọc Anh, vậy cháu chịu khó đi một chuyến, đi với Phương Vũ đi! Đúng lúc để Đậu Đậu ở lâu với ông hơn, đợi các cháu xong việc rồi thì cháu lại đón Đậu Đậu về!”

Lần trước mở tiệc ở nhà cũ nhà họ Lê, đương nhiên ông nhìn ra Trịnh.

Phương Vũ không vui vẻ gì với cô, bây giờ nếu bằng lòng chủ động thân cận, trong nhà vui vẻ hòa thuận thì ông cũng vui