Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 962






Chương 962

Lam Ngọc Anh nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút biết ơn và tôn trọng.

Lê Văn Nam thẳng thần thổ lộ với cô, miễn cưỡng cũng được xem là người theo đuổi cô, chẳng qua là vẫn luôn không có chút tiến triển nào, chuyện như vậy thực sự cũng không phải là chuyện bất lợi với anh ta, nhưng anh ta lại lựa chọn giải thích giúp cô, đủ để thấy được anh ta là một người quân tử quang mình lỗi lạc.

“Chẳng qua, tôi đã làm những chuyện thừa thãi rồi, đối với tổng giám đốc Minh mà nói vốn không cần thiết” Lê Văn Nam nhún nhún, chậm rãi nói tiếp: “Tình cảm của cô và tổng giám đốc Minh, trước đây lúc ở Hoàng Sa tôi đã được tận mắt chứng kiến rồi, nhưng không nghĩa tới sẽ gặp phải chuyện như thế này, anh ấy lại không bị ảnh hưởng một chút nào, ung dung, tin tưởng cô như vậy, có thể thấy được tình cảm của anh ấy đối với cô sâu đậm như thế nào!

Đó cũng làm cho tôi trở nên hiểu rõ, giữa hai người hoàn toàn không thể có người thứ ba chen được vào, tôi có cố gắng như thế nào đi nữa, cái xẻng này của tôi đã được định trước rằng không thể đào được góc tường nhà anh ấy!

Cho nên, tôi lựa chọn bỏ cuộc!”

Lê Văn Nam thực sự không ngờ tới, chuyện này không hề ảnh hưởng gì tới tình cảm của họ.

Lam Ngọc Anh vẫn luôn là người mà anh ta luôn muốn có, chỉ là không thể ôm mộng có được cô nữa, đành đem toàn bộ tình cảm chôn sâu vào tim, buông tay sẽ cho cô được hạnh phúc, chứ không phải là tình cảm của anh ta có thể tùy tiện, qua loa đại khái mà từ bỏ, anh ta bị Hoàng Trường Minh đánh bại, hơn nữa còn thua rất tâm phụ khẩu phục.

Có thể nói, từ lúc ở khách sạn ngày hôm qua, anh ta đã có suy nghĩ muốn buông bỏ.

‘Đều là đàn ông, Lê Văn Nam có thể nhìn thấy được, Hoàng Trường Minh đã tỏ ra tin tưởng cô vô điều kiện.

Lam Ngọc Anh chân thành nói: “Văn Nam, anh nhất định sẽ gặp được một Lê Văn Nam đáp lại cô bãng một nụ cười tỏa nắng, lại mở miệng, giọng nói đây xúc động: “Ông nội cô với ông ngoại tôi là bạn bè, hai người chúng ta tuy bằng tuổi, nhưng cô lại lớn hơn tôi hai tháng, sau này tôi gọi cô một tiếng chị Ngọc Anh đit”

“Được thôi…” Lam Ngọc Anh vui vẻ đồng ý.

Người theo đuối trở thành em trai, tại sao lại không đông ý cơ chứ!

Lê Văn Nam chủ động nói: “Hôm nào đó tôi sẽ mời khách, yên tâm, không chỉ mỗi một mình chị đâu, là một nhà ba người của chị”

“Ừm!” Lam Ngọc Anh mỉm cười.

‘Vây tay chào tạm biệt, sau khi nhìn thấy Lê Văn Nam lái xe rời đi, cô xoay người vào trong biệt thự.

Pha xong cà phê bưng lên tầng hai, cửa phòng sách không có đóng kín, hé ra một khe hở, Hoàng Trường Minh hình như đã gửi, nhận xong thư rồi, màn hình máy tính vẫn sáng, anh ngồi rất nghiêm túc, mang tai nghe, tham gia hộ nghị bằng video với người nước ngoài, nghe thấy anh đang lưu loát nói tiếng Anh.

Sau khi thấy cô đang dò xét mà đi vào, Hoàng Trường Minh nghiêng người Yề phía trước, nói vào trong tai nghe một câu: “Nghỉ năm phút trước đãt”

Lam Ngọc Anh thấy thế, mới yêu tâm ung dung bước vào trong, đưa cốc cà phê vừa pha đưa đến bên tay anh: “Hoàng Trường Minh, cà phê anh muối Liếc qua tài liệu hội nghị đang mở ở trên bàn, cô cảm thấy ngo: không ngờ được anh thực sự có thể yên tâm như vậy, điềm tĩnh mà mở hội nghị ở trong phòng sách.

“Sao thế, đường mạch nha có ít hay không?” Thấy anh uống một ngụm, Lam Ngọc Anh vội hỏi.

“Ừm” Hoàng Trường Minh phát ra một tiếng, không biết câu trả lời là ít hay là không ít, sau khi đặt cốc cà phê xuống, anh gõ hai cái lên đồng hồ: “Nói cái gì mà mất tận hai mươi phút?”

Lam Ngọc Anh phì cười, cô biết ngay mà!

Bước đến ngồi trên đùi anh, tay vòng qua ôm lấy cổ anh, nói “Làm gì có, chỉ có mấy phút thôi, em còn phải pha cà phê nữa mà, cà phê trước kia dùng hết mất rồi, giờ em phải xay ra đấy, thời gian đương nhiên cũng phải lâu hơn một chút rồi!”