Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 966






Chương 966

Lê Tuyết Trình kịp thời mở lời: “Ông nội, hai ngày nay mẹ con bị đau đầu, vẫn luôn phải nằm trong nhà, mong ông đừng có trách bà ấy!”

Ông cụ Lê nghe vậy, không nói gì cả, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi Ánh chiều tà vô tình hắt vào, nếu như nhìn từ ngoài cửa sổ sát đất, sẽ cảm thấy cảnh tượng tứ đại đông đường rất ấm áp, chỉ có những người ngồi ở đây mới biết, bầu không khí thực sự lộ ra có chút xấu hổ.

Dù sao, Hoàng Trường Minh đã từng là chồng chưa cưới của Lê Tuyết Trinh.

Mặc dù bây giờ anh vẫn là con rể của nhà họ Lê, nhưng người lại thay đối, ngay cả ông cụ Lê cũng có chút không biết phải làm sao mà mở lời Lê Tuyết Trinh chủ động đứng lên: đi xem xem Phương Vũ”

Ông cụ Lê gật đầu, không quên thương yêu mà vỗ vỗ lên tay cô ta ng nội, mọi người nói chuyện đi, cháu Lê Tuyết Trình đi ra sau vườn, thì tìm thấy Trịnh Phương Vũ đang cúi đầu ngồi trên ghế, vẻ mặt buồn bã.

Nghe được tiếng bước chân, Trịnh Phương Vũ lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, tay cũng thuận tiện nhét vào trong túi: “Chị Tuyết Trinh, em vừa mới nghe thấy có tiếng xe dừng ở bên ngoài, có phải là anh Trường Minh bọn họ đến rồi không?”

“Ù Sau khi Lê Tuyết Trinh gật đầu, liền thấy cô ấy thở hổn hển đá bay viên đá, cười hỏi: “Sao vậy, ai lại làm cho đại tiểu thư nhà chúng ta bưồn bã vậy?”

“Chị Tuyết Trinh, chị không biết đâu” Trịnh Phương Vũ xúc động đứng lên: “Thực sự là tức chết em rồi! Tuần trước em cũng không là cố ý hãm hại Lam Ngọc Anh đâu, chuyện đó bị ông ngoại biết rồi! Hôm nay ông ngoại ở trong phòng sách, chửi rủa em thậm tệ một trận, từ bé đến lớn em chưa từng bị ai quát như vậy đâu! Hơn nữa, ông ngoại nói rồi, bảo em đợi lát nữa lúc ăn cơm tự minh xin lỗi cậu ta!”

‘Vẻ mặt Lê Tuyết Trinh khó hiếu mà hỏi: “Ông nội làm sao mà biết được?”

“Còn phải nghĩ sao, chắc chắn là cậu ta nói ra rồi!” Trịnh Phương Vũ tức giận mà nói Lê Tuyết Trình gật đầu phối hợp, trong đôi mặt đẹp đế phát ra một ý cười ”

Trịnh Phương Vũ lại tiếp tục đá mấy hòn đá, vô cùng tức giận mà nói: “Em thực sự không hiếu được, đã bắt gian tại giường rồi, vậy mà anh Trường Minh không thèm chớp mắt một cái, ôm cậu ta rời đi! Chị Tuyết Trinh, chị không được ánh mắt anh Trường Minh nhìn em ngày hôm đó đáng sợ như thế nào đâu, em cảm giác như anh ấy thậm chí muốn giết chết em luôn! Thật sự không biết là do đầu anh ấy bị úng nước hay sao mà không thèm để ý một chút nào!”

Lê Tuyết Trình nghe vậy, trong lòng cười lạnh chửi cô ấy ngu ngốc.

Ai bảo cô ta không chịu làm theo đúng lời của mình, rõ ràng đã ra hiệu cho rồi, chuẩn bị cho hai người bọn họ ít thuốc kích dục, cô ta lại nhất thời mà nối lên lòng thương người mà không làm như vậy, cuối cùng đương nhiên phải thất bại rồi, thực sự là ngu muốn chết mà!

Lê Tuyết Trinh cúi đầu, nhìn về tay cô ấy đang bỏ vào trong túi áo: ‘Phương Vũ, vừa rồi trong tay em cầm cái gì đấy?”

Sau khi bị cô ta phát hiện, Trịnh Phương Vũ cũng không có giấu diểm nữa, thẳng thản lấy cái gì đó ra, là một lọ thuốc hình vuông bình thường, không quan tâm mà nói toàn bộ kế hoạch cho cô ấy: “Thuốc xổ, em đặc biệt đến tiệm thuốc mua đấy, mài thành bột rồi! Hừ, đợi lát nữa em tìm một người hầu, bỏ vào thuốc xổ vào trong canh của Lam Ngọc Anh, muốn em khúm núm xin lỗi, chị ta cũng phải chịu chút đau khổ mới được!”

Trịnh Phương Vũ nói xong, trẻ con mà xản tay áo lên, giống như sắp làm chuyện gì độc ác vậy.

“Chị Tuyết Trinh, giờ không thèm nói với chị nữa, em phải đi sắp xếp đây!

Trịnh Phương Vũ nói xong, liền bật dậy khỏi ghế chạy đi Lê Tuyết Trinh nhìn Trịnh Phương Vũ chạy về trước mặt một người hầu, lôi đến trong góc phòng, đưa lọ thuốc trong tay cho người hầu, nhỏ giọng nói cái gì đó, cô ta ngồi nhìn từ phía xa, bỗng nhiên nở một nụ cưởi vô cùng kỳ dị Đến giờ ăn cơm, ông cụ Lê ngồi ở chỗ chủ, Lam Ngọc Anh và Hoàng, Trường Minh bế Bánh Bao Nhỏ ngồi một bên, còn ba người kia lần lượt ngồi ở ía đối diện.

Sau khi tất cả đều vào chỗ ngồi, ông cụ Lê mở lời nói trước tiên, ánh mắt nhìn về cháu gái ngồi ở phía cuối: “Phương Vũ, cháu không phải là có chuyện gì muốn nói với Ngọc Anh sao? Bây giờ có thế nói rồi!”

‘Sau khi Trịnh Phương Vũ bị gọi tên, vẻ mặt vô cùng không tình nguyện: “Ông ngoại, có thể không nói được không?”

“Làm sao như thế được!” Ông cụ Lê nhíu mày.

Lam Ngọc Anh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, có chút không hiểu được, khó hiểu mà nhìn về phía ông cụ Lê, chỉ thấy ông cụ đang tức giận trừng mắt với Trịnh Phương Vũ, quát lớn: “Đứa nhóc này, sao lúc nào cũng làm ông tức giận thế hả? Những lời hôm nay ở trong phòng sách ông nói với cháu, cháu đều nghe tai trái bỏ ra tai phải hả? Nhanh lên, đừng để lỡ việc mọi người ăn cơm!”