Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 976






Chương 976

Trịnh Phương Vũ im lặng, lập tức dìu cô đứng dậy: “Tôi đưa cô đi vào bệnh viện kiểm tra lại một chút”

Lam Ngọc Anh không từ chối, cô cũng rất lo lắng, sợ sẽ ảnh hướng tới đứa bé. Hơn nữa cô đối xử tốt với Trịnh Phương Vũ cũng là điều mà cô nên làm.

Lại lần nữa đến bệnh viện, làm một loạt kiểm tra, lại gặp lại chủ nhiệm khoa phụ sản lúc nãy, may mắn là cô chỉ bị dọa sợ mà thôi, em bé trong bụng vẫn rất khỏe mạnh, biết được tình hình của cô, lại dặn dò cô phải càng đặc thận Lại một lần nữa bước ra khỏi cổng lớn, Trịnh Phương Vũ đi theo bên cạnh như một cái đuôi vậy.

Hồi nãy khi làm xét nghiệm, cô ấy chạy tới chạy lui theo cô, y tá có việc gì dặn dò cô đều nhanh chóng xông lên, hoàn toàn không cần cô động tay động chân, thậm chí ngay cả động miệng, đến nỗi Lam Ngọc Anh cảm thấy ánh mắt chị y tá nhìn về phía bọn họ, giống như nghỉ ngờ bọn họ là lesbian vậy.

Bước xuống bậc thang, Trịnh Phương Vũ dừng bước trước mặt cô, khuôn mặt đỏ bừng lên.

‘Vẻ mặt loay hoay một lúc lâu, giống như cuối cùng cũng hạ được quyết tâm, bỗng nhiên năm lấy hai tay của cô, giống như học sinh tiểu học mà cúi người xuống chín mươi độ, nói vô cùng lớn: “Lam Ngọc Anh, xin lỗi!”

Lam Ngọc Anh bị dọa không nhỏ, lập tức nhíu mày.

Lời xin lỗi lúc nãy, chân thành hơn nhiều so với lời xin lỗi lúc bị bắt ép ở nhà họ Lê. hơn nữa cũng có thể nhìn ra được, hai từ xin lỗi này của cô ấy là xuất phát từ trong đáy lòng.

Sau khi Trịnh Phương Vũ đứng thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Còn nữa, vừa rồi cảm ơn cô, nếu không phải vừa nấy cô kịp thời kéo tôi từ phía sau thì có thể bây giờ tôi đang phải năm trong phòng cấp cứu rồi, không gãy tay thì cũng sẽ gãy chân, nói không chừng là đầu óc cũng sẽ bị đụng hỏng! Tóm lại, cảm ơn côi”

Cuối cùng, không ngờ cô ta lại cúi đầu cảm ơn cô.

Lam Ngọc Anh thấy xung quanh thỉnh thoảng có người nhìn qua, cô xấu hổ muốn chết, nơi này là bệnh viện, hầu hết mọi người đều phiền muộn về tỉ thuốc men, để tránh mọi người lầm tưởng là cô là một kẻ cho vay nặng lãi, cô vội vàng kéo Trịnh Phương Vũ đến một nơi tương đối yên tĩnh ở gần đó.

Cô đưa tay nâng trán: “Tôi miễn cưỡng nhận lấy”

“Chuyện trước kia là tôi không đúng! Cạy đến căn phòng quyến rũ anh Trường Minh, còn cố hố cô và Lê Văn Nam nắm chung một giường, còn cả bát canh người hầu bưng cho cô ở nhà tổ của nhà họ Lê, tất cả đều là do tôi làm rat” Trịnh Phương Vũ dừng một chút, đi nhanh tới nắm lấy hai cánh tay cô: “Nhưng có một điều, tôi vẫn hy vọng là cô tin tưởng tôi! Tôi thật sự không có ý.

định hại cô, ngày đó thứ tôi bảo người hầu bỏ vào trong bát canh của cô chính là thuốc xổ, chứ không phải là thuốc diệt chuột, mặc dù tôi cảm thấy là mình cũng bị hãm hại, cũng đã có đối tượng hoài ngh, nhưng là không có chứng cứ, cho nên tôi cũng không dám tùy tiện đổ tội danh lên đầu người khác!”

Lam Ngọc Anh im lặng nghe.

Thật ra ngày hôm đó khi cô quay trở lại, cô có chút muốn tin tưởng Trịnh Phương Vũ.

Trịnh Phương Vũ hất cảm một phát, vẻ mặt quật cường kiêu ngạo: “Tôi khinh thường việc phủ nhận những gì tôi đã làm, nhưng chuyện tôi chưa làm qua thì tuyệt đối sẽ không thừa giận, tôi chỉ giận là cô chạy đến cáo trạng với ông ngoại chuyện tôi hãm hại cô, hại tôi bị ông ngoại chửi một trận, còn phải cúi thấp đầu xin lỗi cô, tôi chỉ đơn giản muốn cô ăn một chút đau khổ thôi mà!”

“Cáo trạng?” Lam Ngọc Anh sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: “Tôi không có…”

“Không phải cô cáo sao?”

Trịnh Phương Vũ cũng sửng sốt ngây cả người Nhưng cô ta lập tức có chút hậu trí hậu giác phản ứng, Nếu không phải Lam Ngọc Anh cáo trạng với ông cụ, như vậy thì còn có thể làai?

Nó giống như là chuyện thuốc diệt chuột, ngoại trừ Lê Tuyết Trinh thì cô ta không hề nói cho người thứ hai, một suy nghĩ nào đó hiện lên trong lòng cô ta, chắc hẳn là do Lê Tuyết Trinh chạy tới cáo trạng, nguyên nhân rất đơn giản, muốn châm ngòi cho mối quan hệ của cô ta với Lam Ngọc Anh trở nên ác liệt hơn, rồi ngồi ngư ông đấc lợi Sau khi Trịnh Phương Vũ bừng tỉnh đại ngộ xong, cảm thấy mình quả thật là ngu ngốc, hoàn toàn bị người ta lợi dụng.

Tốt cho một cái mượn dao giết người!