Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 981






Chương 981

Trong bức ảnh chỉ có bóng sâu nhàn nhạt, nếu không phải do bác sĩ chuyên nghiệp chỉ thì căn bản không nhìn ra được hình dạng của cục cưng, nhưng đôi mất sâu của anh lại vô cùng chăm chú, còn chăm chú cẩn thận hơn cả lúc nhìn những bản hợp đồng lớn bình thường.

Lam Ngọc Anh cọ đầu vào trong ngực anh: “Hoàng Trường Minh, chúc mừng anh, anh lại làm bố rồi!”

Hoàng Trường Minh ôm cô như ôm một bảo bối, nói: “Ngọc Anh, cảm ơn em”

“Em phát hiện khi nào?”

“Hôm qua, xác thực mà nói hôm trước sau khi cùng anh nói chuyện điện thoại xong, thím Lý nói đến chuyện bà dì, lúc đó em mới nhớ ra là tháng này em vẫn chưa thấy bà dì đến, thế là liền đi đến tiệm thuốc mua một cái que thử thai, sau khi kiểm tra ra hai vạch thì đi đến bệnh viện, xác định là thật sự mang thai!”

Lam Ngọc Anh nói.

Hoàng Trường Minh nghe xong thì lập tức bóp lấy mặt cô: “Cô gái xấu xa, tại sao hôm qua lúc gọi điện cho anh lại không nói luôn cho anh?”

“Còn không phải muốn cho anh bất ngờ sao!” Lam Ngọc Anh nói, cười tủm tỉm hỏi: “Thế nào, Hoàng Trường Minh, anh có vui với món quà em tặng cho anh không?”

“Vuilf’ Hoàng Trường Minh nghiêm túc gật đầu, vô cùng vui vẻ, laoïj tâm trạng này giống như là từ trên trời đột nhiên rơi xuống trước mặt anh một đĩa bánh lớn, bị anh nhặt được, sự vui vẻ không biết phải hình dung thế nào, đây chắc chán là món quà tuyệt vời nhất, cả đời khó quên!

“Em cũng vui vẻ!” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng cẩn môi, nháy mắt mấy cái, không quên chia sẻ cho anh một tin tức xấu: “Ừm, nhưng lần này anh lại phải phiền muộn rồi, thời gian giải phẫu dài hơn lần trước, cho nên ít nhất cho tới khi được ba tháng thì không thể làm chuyện kia! Hôm qua em đi kiểm tra, bác sĩ dặn đi dặn lại là thai nhỉ mới có năm tuần!”

“Yên tâm, anh biết!” Hoàng Trường Minh cong môi.

So với việc có được con gái, làm hòa thượng có gì mà phiền muộn?

Chỉ là vẫn hơi có chứt phiền muộn.

Hoàng Trường Minh từ trên giường đứng lên, bị chính mình làm cho vấp ngã, sút chút nữa ngã lộn cổ xuống đất, sau khi đứng vững xong thì thấy nụ cười bên khóe miệng của cô, trên mặt anh có chút xấu hổ quản bách.

Anh đi vòng qua, ôm lấy cô và để cô nắm ngang trên giường.

Lam Ngọc Anh nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh, cảm thấy có kar năm đêm nay anh sẽ vì quá vui vẻ mà ngủ không yên, cô trở mình, ngửa mặt hỏi anh: “Hoàng Trường Minh, lúc đó anh ước gì?”

“Ba cái” Hoàng Trường Minh cong môi.

“Ba cái? Làm gì có ai có lòng tham như anh!” Lam Ngọc Anh nhỏ giọng kêu, sau đó không nhịn được tò mò hỏi: “Đó là cái gì?”

“Cái thứ nhất là bình an khỏe mạnh, cái thứ hai là sinh thêm con gái” Nói đến phần sau, Hoàng Trường Minh đặt tay lên bụng cô, dù là không cảm giác được gì nhưng anh vẫn cảm thấy có một sinh mệnh đang đần lớn lên bên dưới lòng bàn tay anh.

Lam Ngọc Anh hỏi: “Vậy cái thứ ba thì sao?”

Bộ dạng Hoàng Trường Minh phục tùng, ôn lên miệng cô: “Cùng em bách niên giai lão”

Lam Ngọc Anh không khỏi nhầm mắt lại, hai má chậm rãi hiện lên những răng mây màu đỏ, nhưng ngay sau đó lại khẽ kêu lên một tiếng, vui bưồn thất thường đưa tay lên che lấy đôi môi mỏng của anh: “Không thể nói, nói ra mất thiêng!”

“Không nói ra, ông trời sao có thể nghe thấy?” Hoàng Trường Minh đặt bàn tay nhỏ của cô xuống hôn hai cái, nhướng lông mày đác ý nói: “Bây giờ ông trời đã nghe thấy rồi, ông ấy ban con gái cho anh”

Lam Ngọc Anh ra vẻ ngấn ngơ, nghe thấy dường như có lý như thế Lòng bàn tay Hoàng Trường Minh vuốt qua bụng cô, giọng nói trầm tĩnh xen lẫn sự mong đợi với tương lai tốt đẹp: “Có lẽ ngày này năm sau, trừ con trai, còn có một đứa con gái bảo bối cùng anh thổi nến”

“Đúng vậy.” Lam Ngọc Anh phối hợp gật đầu.

Cô lập tức lại ngấng đầu liếc mắt nhìn anh, anh tính cũng xa quá đi, bây giờ cũng mới khám ra hạt đậu nành tròn lớn như vậy, vậy mà đã tính tới kế hoạch năm sau rồi.

Môi mỏng Hoàng Trường Minh hôn lên trên mắt cô, khiến cô ngứa ngáy nhầm mắt lại, giọng nói trầm tĩnh nói một cách nề nếp: “Em là phụ nữ mang thai, phải đi ngủ sớm một chút Bây giờ nhầm mắt lại, anh ngắm em”