Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo

Omega Giả Làm Nam Thư Ký Beta Cho Thượng Tướng Thô Bạo - Chương 78: Bờ vai của thư ký





Edit: nynuvola


Lúc Lucas đi học đến năm mười ba tuổi, hắn đã đạt được thành tích đáng kinh ngạc trong học viện quân sự vượt ngoài tầm với của các đàn anh đàn chị cùng trường, thậm chí còn trực tiếp khiêu chiến nhiệm vụ nhập ngũ, dùng cấp bậc 3S vượt ải, thể hiện thực lực của một Alpha 3S Đế Quốc đồng thời buộc Alton phải chấp nhận nhóc sư tử con là hắn.


Từ đây về sau Lucas cùng Alton tung hoành trên chiến trường, dường như chưa từng quay lại thủ đô, tất nhiên hắn cũng không muốn về thăm nhà cũ.


Duy nhất có một lần hắn trở về là do Alton bị thương và cần tiếp nhận chữa trị tại thủ đô.


Lucas và Chu Minh Khải – hai thiếu niên choai choai mới lớn lén lút trốn sau cổng trụ một ngôi trường tiểu học, ngó nghiêng tính lẻn vào trong xem.


Bảo vệ thấy hai người, nhận ra bộ đồng phục trường quân đội của Chu Minh Khải nên cũng mặc kệ.


"Nhìn rõ chưa?" Lucas chỉ về một cậu nhóc tóc bạc đang được một người đàn ông dẫn đi.


Lucas nghĩ bụng, đúng là dễ nhận ra thật, mái tóc bạch kim đó.


"Thấy rồi thấy rồi." Chu Minh Khải tò mò muốn chết, cứ liên tục nghểnh cổ quan sát, cậu ta thật sự vô cùng tò mò dáng vẻ người mà Lucas nhất quyết một hai đòi tới ngắm trộm y hệt tên biếи ŧɦái sẽ ra sao.


Đứa bé trai kia được cha dắt đi, y đeo chiếc cặp sách trên vai nhảy nhót đuổi theo, không ngừng cố gắng trò chuyện với cha mình câu được câu không, chia sẻ những điều y đã học ngày hôm nay.


Sau khi bé Lạc Nhiễm trở về thủ đô phải mất một thời gian khá dài với sự giúp đỡ của giáo viên phụ đạo, y mới dần biết cách trò chuyện và sinh hoạt như những người khác, tuy nhiên mấy đạo lý đối nhân xử thế y vẫn không hiểu cho lắm. Vì vậy vào khoảng thời điểm y lên cấp hai, giai đoạn mấy đứa nhỏ bắt đầu phản nghịch, tìm những đặc điểm góc cạnh của bạn bè để chế giễu, y tự nhiên trở thành người bị chúng bắt nạt do tính cách cũng như màu tóc lạ lẫm của mình, trong số đó còn có cả Tử tước.


"Quào......" Chu Minh Khải há to mồm kinh ngạc: "Cô dâu nuôi từ bé của anh đó hả?"


"Phi!" Lucas hung hăng tát bốp phát lên đầu Chu Minh Khải: "Là con trai tôi!"


Nhóc con mà hắn cứu từ trong hang động ra.


Lucas kiêu ngạo ưỡn ngực.


Hai người bám vào tường, ai không biết còn tưởng học sinh hư hỏng trường khác trốn học đến gây chuyện.


......


......


Lần tiếp theo đó Lucas trở lại thủ đô chính là lúc Alton qua đời, một mình hắn về kế thừa quân đội và danh tiếng của Alton, chính thức trở thành Thượng tướng Đế Quốc.


Phó tướng cũng đã tuyển chọn xong xuôi và nhậm chức, chỉ thiếu một vị trí thư ký.


Nhưng tất cả mọi người đều nói, lấy tính cách của Lucas thì sao có thể để một người bên mình, chuyện gì cũng phải giao tiếp với nhau, một thư ký vô cùng thân cận.


"Tôi bảo tôi không cần thư ký, cũng không cần trợ lý gì sất!"


Lucas ném tài liệu cái "Bộp!" lên bàn, giọng nói không còn đủ kiên nhẫn nữa, hắn giận dữ quát: "Cút!"


Bộ trưởng nhân sự bị quát run bắn cả người, khóc không ra nước mắt nói: "Nhưng thượng tướng...... Ngài thật sự cần một thư ký đến giúp ngài xử lý công việc, người chúng tôi tuyển dụng đều có tính cách thành thật, xuất thân là Beta bình dân, bảo đảm không gây thêm phiền toái cho ngài!"


Bất cứ giá nào cũng phải khuyên.


Lần này lúc bọn họ chọn lọc người vừa khéo Thẩm Tây Lạc đi ngang, anh ta đưa cho họ một tập hồ sơ nói nếu tiến cử người này thì Thượng tướng sẽ đồng ý.


Vì vậy bộ trưởng lấy hết can đảm, thấy chết không sờn mang bộ hồ sơ kia trình cho Lucas.


"Thật sự rất ưu tú! Cũng cực kỳ cực kỳ thích hợp với Thượng tướng luôn ấy ạ!"


Vị trí tuyển dụng thư ký đã gây quá nhiều khó khăn cho hoạt động của công ty.


Hơn nữa cũng chẳng ai muốn mỗi ngày đều phải làm việc chung đụng với Thượng tướng cả, chuyện này còn bi thảm hơn.


Lucas đang muốn mắng tiếp, khóe mắt chợt lướt qua ánh bạc lấp lóe trên bàn.


Màu bạc?


Lucas vội cầm tập tài liệu lên xem.


Bộ trưởng khấp khởi hy vọng nhìn hắn chăm chú, khẩn trương xoa xoa tay.


"Bộp!"


Hắn ném tài liệu đi, nói: "Sao cũng được."


"Vâng!"


......


......


Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ sát đấy phủ đầy hoa tử đằng tiến vào căn phòng.


"Ưʍ......"


Lạc Nhiễm mở mắt, cảm thấy áo khoác và giường nệm có tác dụng lớn thật, tin tức tố dày đặc khiến y an ổn ngủ nguyên đêm không mộng mị, cũng không bị thức giấc vì đau nhức.


"Nhiễm Nhiễm tỉnh rồi à?"


Bên tai là giọng nói dịu dàng quen thuộc mang chút trầm khàn.


"Vâng."




"......"


Ủa hình như có chỗ nào sai sai.


Lạc Nhiễm nghiêng đầu, sau đó kinh ngạc trợn tròn mắt.


"Thượng......"


"A ưʍ."


Đáp lại y là môi hôn của Lucas.


Nụ hôn này không sâu, chỉ đơn thuần cọ cọ bờ môi, tuy rằng thiếu đi một chút nồng nhiệt nhưng lại tăng thêm mấy phần kiều diễm.


"Thượng tướng......" Lạc Nhiễm nhìn người đàn ông đang đè trên người mình, tay vẫn vòng qua ôm lấy hắn, âm điệu khó thể tin.


Về, hắn đã quay trở về.


"Anh...... Sao anh không nói cho em biết?" Lạc Nhiễm ngơ ngác hỏi: "Hồi nào thế?"


Nói đúng hơn thì đã gọi, chẳng qua lúc ấy Lạc Nhiễm đang hôn mê.


Lucas cong môi: "Nếu tôi báo với em thì sao có thể nhìn thấy bộ dạng lén lút kia của em được?"


Hắn chỉ cái áo khoác mà Lạc Nhiễm ôm, đoạn chuyển qua giường nệm họ đang nằm.


Mặt Lạc Nhiễm thoáng đỏ bừng.


"Em......"


"Em cái gì?" Lucas nhướng mày: "Em thầm yêu tôi đến mức không thể sống thiếu tôi, đúng chưa?"


"Có phải vô cùng thích tin tức tố của tôi?"


Lucas cúi người ôm y, để Lạc Nhiễm thoải mái vùi vào lòng mình, còn dùng áo khoác và cánh tay vây kín người: "Thích hay không đây? Hửm?"


Chóp mũi đầy ắp mùi thuốc lá ùa tới, là hương vị của miền đất rộng lớn.


Lạc Nhiễm chỉ vòng qua eo hắn không trả lời.


Lucas cười khẽ.


"Nhiễm Nhiễm."


"Dạ?"


"Mấy ngày này em có nhớ anh không?"


Lạc Nhiễm dừng một chút, đáp: "Thượng tướng, em biết anh rất nhớ em."


"Chậc......" Lucas ngả đầu lên vai y: "Tôi cũng biết."


Hai người cứ nằm yên lặng ôm nhau như vậy.


Một lúc lâu sau, Lạc Nhiễm mới mở miệng, "Thượng tướng, tình hình trận chiến bên Lạc Băng đã kết thúc rồi sao?"


"Chưa, chỉ tạm thời hạ màn thôi, Mục Viễn có thể cầm chân được." Lucas nói: "Tôi trở về một lát sẽ đi tiếp."


Lạc Nhiễm trấn an hắn: "Thượng tướng, em thật sự không vấn đề gì cả, nếu có bất cứ chuyện gì phát sinh em tự chăm sóc bản thân được, anh không cần......"


Lucas ngắt lời: "Tôi về để nhìn thử xem, cuối cùng vẫn quyết định mang em theo bên người thì hơn."


"Ơ......?"


Lucas nói: "Em đồng ý cùng tôi ra chiến trường chứ? Có lẽ sẽ tương đối nguy hiểm, nhưng tôi muốn ích kỷ lần này, tôi hứa sẽ dùng hết sức mình bảo vệ tốt cho em."


Trước đây không có cảm thấy cái gì, nhưng hiện tại đã xác định quan hệ, không có Lạc Nhiễm bên cạnh hắn cực kỳ khó chịu, tâm tình cũng bất ổn.


Trên chiến trường đương nhiên cần phải tập trung, nhưng lúc rời khỏi đó, trong lòng hắn luôn tràn ngập nhung nhớ.


Không muốn tách rời.


Không muốn chỉ nhìn nhau qua video, thậm chí còn không có thời gian gọi.


Hắn thèm được ôm Lạc Nhiễm ngủ.


Lạc Nhiễm kinh ngạc đối mặt với Lucas.


Ngập ngừng vài giây, y rũ mắt nói: "Em cũng muốn ích kỷ một lần."


Bọn họ không thể cứ tiếp tục thế này mãi.


Nếu như cả hai đều là Beta thì vẫn có thể chịu đựng được, nhưng với một cặp đôi Alpha và Omega mà nói khó khăn vô cùng, Lucas quanh năm suốt tháng dành phần lớn thời gian ở ngoài chiến đấu, bấp bênh chộp giật.


Cùng Lucas đến chiến trường là biện phát giải quyết tốt nhất.


Lucas khấp khởi vui mừng, liên tục dụi đầu hôn môi cắи ʍút̼ Lạc Nhiễm loạn xạ.



Nước trong văn phòng để cả đêm lạnh lẽo, hắn vội đứng dậy: "Tôi đi lấy nước ấm cho em uống thuốc."


"Vâng."


Lucas ra ngoài, đúng lúc nàythì chạm mặt đội trưởng đội điều tra.


Hắn chặn người giữa đường chất vấn: "Hiện tại tôi đã về, không chiến đấu phương xa, không cần tập trung tinh thần lực cao độ, đã có thể nói được chưa?"


Đội trưởng thoáng ngập ngừng, đáp: "Được thưa Thượng tướng."


Đội trưởng cũng không dám nói trực tiếp mà đưa xấp tài liệu trong tay cho Lucas.


Hắn nhận lấy.


Lạc Nhiễm ở phòng giống như cảm giác được điều gì đó, đồng thời thấy tin tức tố bắt đầu hỗn loạn trong không khí, vì vậy bèn khoác áo của Lucas đứng dậy đi ra ngoài.


"Thượng tướng......"


Lucas im lặng nắm xấp tài liệu.


Một lát sau, hắn bất động thanh sắc nói: "Đến biệt thự của Sirrell."


Lạc Nhiễm sững sờ, lập tức mang giày theo chân hắn.


......


Biệt thự của Sirrell được coi là khá xa hoa trong dòng họ Aldo, ít nhất là tốt hơn chủ nhân của nó.


Biết tin Lucas mang theo tiểu đội tới nhà Sirrell, vợ chồng nguyên soái cũng vội vã chạy đến.


"Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?" Nguyên soái phu nhân lo lắng giữ tay Lạc Nhiễm.


Lucas tuy rằng chán ghét anh trai mình, nhưng đó giờ hắn chưa từng mang theo quân đội xông vào nơi ở của gã, dù cho Lucas đích thực khá liều lĩnh thô lỗ, nhưng cũng sẽ cân nhắc vì gia chủ tương lai nhà Aldo, không để người ngoài chỉ trỏ đàm tiếu.


Lạc Nhiễm cúi mặt, không trả lời bà.


Lucas giơ chân đạp tung cửa lớn, người mà hắn mang theo lập tức trấn áp đám vệ sĩ tron ngôi biệt thự.


"Mày...... Làm gì vậy?"


Sirrell đi xuống lầu, cảnh tượng đập vào mắt khiến gã há hốc mồm đần ra.


Lucas nhanh chóng bước lại gần túm chặt cổ áo Sirrell, "Bốp!" Người bị hắn đập mạnh vào tường.


Đầu Sirrell bị giọng một cú be bét máu, máu tươi từ trên trán chảy xuống, khuôn mặt của gã cũng vì vậy mà không còn rõ ràng nữa, đủ hiểu sức lực Lucas gây ra lớn đến cỡ nào.


"Lucas......!" Giọng nguyên soái phu nhân lạc đi, dù sao cũng là máu thịt trên cơ thể mình, bà theo bản năng chạy tới trước muốn ngăn cản.


Tiểu đội của Lucas dẫn theo lúc này nhanh chân một trái một phải giữ nguyên soái phu nhân lại không cho bà đi qua.


"185." Lucas thở hổn hển nói: "Một trăm tám mươi lăm!"


Sirrell nghệch mặt nhìn Lucas, mờ mịt chưa hiểu chuyện gì.


"Năm đó nơi hẻm núi biên giới, bao gồm Thượng tướng Alton, tổng cộng 185 người đã chết!" Đôi mắt Lucas đỏ ngầu, lồng ngực phập phồng kịch liệt.


"Là 185 người đấy, mày biết không?!"


Quân sĩ Đế quốc đông đảo, số lượng này đối với hoàng thất, hội đồng hay những người chưa từng tham gia chiến trường mà nói kỳ thật không nhiều, chỉ là một con số mà thôi, chưa đến hàng ngàn thậm chí hai trăm cũng không đủ.


Nhưng đối với Lucas, mỗi một người đều có tên, đều là chiến hữu, là sinh mạng.


Sirrell lúc này mới hiểu ra, sắc mặt gã trắng bệch.


"Mày cái thứ chó má......! Đó là chú ruột của mày đó!" Lucas không giỏi xã giao nói chuyện, trong đầu giờ này đã chết sững rồi nhưng vẫn chẳng biết nên chửi mắng thế nào.


Hắn chỉ là không thể hiểu nổi.


Một chút cũng không thể hiểu.


Tại sao?


Rõ ràng cùng là con dân Đế Quốc, là con cháu gia tộc Aldo, lại có thể gửi mật báo quân sự cho địch?


Rốt cuộc vì cái gì?


Sao có thể xuống tay một cách tàn nhẫn như thế?


Lucas giơ chân đá mạnh lên người Sirrell, hắn ấn đầu gã xuống nền đất, "Mày là con dân Đế Quốc chứ không phải tinh khấu!"


"Chết tiệt, mày là trưởng tử nhà Aldo đấy! Họ Aldo, lớn lên ở thủ đô!"


"Mày là tinh khấu à?! Đếch phải, mày là con cháu quân gia!"


Lucas quát: "Ngay cả con chó Aldo cũng hiểu được việc không thể cắn chủ nhân của mình!"


Giọng nói của hắn hùng hồn như muốn đâm thủng nóc nhà, tin tức tố tựa dây thép gai khiến mọi người trong đại sảnh cơ hồ thở không nổi.



Cơn thịnh nộ của Lucas không thể áp chế được, nó bùng nổ làm tin tức tố trào ra ngập mùi công kích, đến cả Lạc Nhiễm cũng cảm thấy khó thở, giống như có vật nặng đang đè trên vai mình.


Mỗi một lời hắn nói ra đều đi kèm một cước lên người Sirrell, gã nằm rạp ra đất, không ngừng thở hồng hộc vừa nôn máu, xương bánh chè bị đá biến dạng, đau đớn khiến gã không ngừng kêu to.


Nguyên soái phu nhân và nguyên soái đương nhiên muốn ngăn cản.


"Rốt cuộc là chuyện gì con nói rõ ràng xem nào!"


"Anh trai con sẽ chết mất!"


Lục Thành theo sau thấy tình hình liền đưa bộ đàm cho họ nghe.


Vợ chồng nguyên soái cứng đờ người khi nghe rõ ràng toàn bộ đoạn ghi âm.


Phu nhân đứng chôn chân tại chỗ, bà bắt đầu run rẩy, đầu ngón tay cũng giật giật không theo chỉ đạo.


Nguyên soái quay lưng lại, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của ông.


"185!" Lucas nắm đầu Sirrell liên tục đập mạnh xuống.


"Là tướng sĩ, trong đó có 185 người, có cả chú của mày, những người đã bảo vệ chúng ta khỏi đám súc sinh luôn ngấm ngầm ẩn nấp và giở trò sau lưng!"


"Bọn họ tại sao phải bảo vệ loại như mày chứ? Tại sao phải chết vì loại như mày?!"


Tính tình Lucas nóng nảy ngang ngược nhưng chưa bao giờ mất khống chế như thế này.


"Mẹ, mẹ ơi...... Cứu con, Lạc...... Cứu tôi......" Sirrell giãy giụa, vươn tay về phía nguyên soái phu nhân.


Người mẹ kia suy sụp quỳ xuống đất, che mặt khóc nấc.


Một lát sau bỗng nghe nguyên soái nói: "Từ hôm nay trở đi, Sirrell bị xóa tên khỏi gia phả nhà Aldo, Aldo không có đứa con cháu là nó."


Ông quay lưng với mọi người vì vậy không thấy rõ vẻ mặt ông lúc này, nhưng giọng nói vẫn lạnh đạm trước sau như một.


"Mẹ...... Mẹ ơi......" Sirrell tái mét, không thể tin vào tai mình.


Nguyên soái phu nhân che miệng lắc đầu, bà khóc đến nghẹn ngào, hít thở không thông.


Sai rồi, sai hết rồi.


"Cứu...... Con......" Khắp người Sirrell đều đầy rẫy vết thương chồng chất, nền gạch men dường như toàn là máu của gã.


"Sợ cái gì? Mày không chết được." Lucas hô hấp dồn dập: "Cả đời này mày đừng hòng chết."


Cái chết quá nhẹ nhàng.


Trên đời này biết bao nhiêu hình phạt tra tấn, mà Sirrell lại Alpha có tinh thần lực, hẳn sẽ có chỗ để phát huy.


"Mày......!" Sirrell trừng to mắt, ngập ngừng không dám tin, "Người, người chết không thể...... Lạc...... Sống lại, tra tấn tao, Vô...... Nghĩa...... Mày vì chính bản thân mày......"


"Ừ tao làm vì bản thân tao đó." Đôi mắt Lucas đỏ quạch: "Mày cho rằng tao là người tốt hả?"


"Lạc......"


Sirrell bị người lôi đi, sau này sẽ đưa ra tòa án thẩm vấn lập án.


Đây cũng là lý do tại sao nguyên soái tuyên bố xoá tên, người phải hổ thẹn là một mình Sirrell chứ không phải gia tộc Aldo.


Phu nhân rốt cuộc chịu không nổi ngất xỉu, được nguyên soái đưa đi.


Lục Thành cũng thức thời dẫn mọi người ra rời khỏi.


Trong đại sảnh lúc này chỉ còn lại Lucas và Lạc Nhiễm.


Y nhanh chóng chạy lên ôm chầm lấy Lucas, hắn gác đầu lên vai Lạc Nhiễm trầm mặc.


Y nhẹ nhàng dùng tay vỗ về sau gáy hắn, để Lucas dựa vào mình, lặng im không mở miệng.


Lạc Nhiễm phóng thích tin tức tố của bản thân, chậm rãi xoa dịu và hòa tan mùi thuốc lá đang hỗn loạn trong không khí.


"Nhiễm Nhiễm."


Giọng hắn khàn khàn.


"Vâng, thượng tướng." Lạc Nhiễm ôm Lucas, "Thượng tướng, anh nghe em nói."


"Anh không sai, không phải lỗi của anh."


"Ừ." Lucas duỗi tay vòng qua lưng Lạc Nhiễm.


========================


Tui dự định bắt đầu beta lại mấy chục chương đầu vì cái độ phèn hồi mới tập edit (●'ω`●)


Ngoài check chính tả, sắp xếp câu và chỉnh xưng hô thì sau khi gom một số góp ý của mọi người, chỗ điện thoại tui sẽ thay đổi thành quang não, Lạc thư ký chuyển thành thư ký Lạc. Nhưng vì câu có kèm bình luận của reader trên truyenwiki1.com dính hai từ này khá nhiều nên tui vẫn sẽ giữ nguyên ở truyenwiki1.com và đổi toàn bộ bên wordpress, ai muốn xem đâu thì xem nhé!