Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 14: Nam thần




Phó Tinh Nhàn cúp điện thoại, thông báo tiến triển mới nhất - Phía bên cảnh sát đã có đủ bằng chứng và đã cử lệnh khám xét bắt người.

"Đã phiền đến nhà của em rồi." Thầy Lưu vỗ vai anh.

Phó Tinh Nhàn lắc đầu: "Không sao đâu ạ, sự an toàn của Omega luôn cần được coi trọng."

"Cảnh à, con tính về nhà hả?" Mẹ Trương Sơn lại nhân lúc Văn Cảnh không để ý, nắm lấy tay cậu, "Một mình về nhà không an toàn đâu, không bằng ngồi xe dì về nè~"

Phó Tinh Nhàn đứng ở phía sau Văn Cảnh, nhìn thấy rõ cậu đang run rẩy.

"Chút nữa con sẽ đưa cậu ấy về, con vẫn còn một số vấn đề học tập cần thảo luận với cậu ấy ạ."

Mẹ của Trương Sơn tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật sao? Nhưng nếu muốn theo đuổi Văn Cảnh thì phải xếp hàng đó nha, Trương Sơn nhà dì xếp đầu luôn đó."

Thầy Lưu chen đến trước mặt dì, coi như là vừa cứu giúp Văn Cảnh: "Trường chúng tôi hiện đang thử nghiệm kế hoạch nhóm học tập, hai đứa nó là một tổ mà."





"Ồ, vậy lần sau có thể giúp cho thằng con tôi cải thiện kết quả học tập một chút không. Đầu óc nó hơi đần độn, tôi sợ...." Mẹ của Trương Sơn chuyển hướng sang ông Lưu, tiếp tục nói không ngừng.

Ông Lưu cũng gật đầu vài cái, sau lưng luống cuống ra hiệu.

Văn Cảnh nắm lấy thời cơ, nhanh chân đi khỏi văn phòng, chạy được một đoạn mới thở ra một hơi dài.

"Cảm ơn cậu nhiều, dì ấy nhiệt tình quá, tôi cũng chịu không nổi."

Phó Tinh Nhàn: "Đi thôi, tài xế của tôi đang đợi ở cổng trường."

Văn Cảnh: "Tôi về lớp lấy đồ cái đã."

Cậu chạy đến cầu thang, một bước vượt ba bậc.

Áo sơ mi trắng đồng phục theo luồng không khí chuyển động mà ôm lấy thân người thiếu niên, góc áo bay lên, lộ ra một bên eo trắng nõn mảnh khảnh.

Phó Tinh Nhàn nhìn xuống.

Đôi giày thể thao màu trắng trên chân của Văn Cảnh không mới cũng không cũ, khá sạch sẽ, tuy không nhìn ra hàng hiệu nào, nhưng dường như cậu chưa từng đi đôi giày nào khác, cũng chưa từng nhìn thấy cậu mặc đồ nào khác đồng phục học sinh.



Cổng trường.

"Cậu chủ." Tài xế đi ra khỏi chiếc xe Rolls-Royce màu đen, bước ra mở cửa sau.

Phó Tinh Nhàn gật đầu, "Đưa bạn học tôi về trước."

Ngoài cửa sổ xe, sắc cam dịu dàng đang trôi nhanh về phía sau, còn ở trong xe là một mảnh yên tĩnh.

Đây là lần đầu tiên Văn Cảnh ngồi trên một chiếc siêu xe, cậu im lặng quan sát sự sang trọng của nó.... Nhưng mà không nhìn ra được gì hết.

Thôi bỏ đi, cũng đâu biết phải nghiên cứu kiểu nào.

Cậu lười biếng dựa vào lưng ghế, cổ áo lỏng lẻo làm lộ ra hai đường xương quai xanh, ngón tay gõ gõ nhịp nhàng vào đầu gối, trông giống như một chú mèo trắng lười biếng.

"Văn Cảnh," một giọng nói trầm ấm vang lên, "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, cậu có thể tìm tôi."

Văn Cảnh cười nhạo: "Tôi thì có chuyện gì chứ..."

Mọi người đều như nhau, đều nghĩ rằng cậu không thể sống tự lập.



Để cho người khác biết rõ về cuộc đời của mình đúng là phiền thật.

"Chờ đã," Văn Cảnh đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì cũng đều được à?"

Phó Tinh Nhàn hơi cau mày.

"Đưa tay cậu đây." Văn Cảnh đưa tay ra.

Alpha chần chờ nhìn chằm chằm cậu, một lúc sau mới đưa tay qua.

"Nói lời phải giữ lấy lời, không được rút lại nha." Văn Cảnh mỉm cười, nắm lấy cổ tay anh, dùng ngón trỏ cào vài lần trong lòng bàn tay, dùng lực rất nhẹ, giống như lấy lông vũ cù nhẹ lên.

Lòng bàn tay có hơi run, ngón tay cũng hơi cong lại, nhưng không có tránh.

Vẻ mặt của Phó Tinh Nhàn không có biểu cảm gì.

Văn Cảnh liếm môi, sau đó nhẹ nhàng móc đầu ngón tay anh, chạm vào bụng ngón tay, đưa ngón tay chen vào giữa khe các ngón, cả bàn tay của Phó Tinh Nhàn đều bị gãi nhẹ từ trong ra ngoài.
Hội trưởng nhắm mắt lại, dựa vào ghế, nhìn khung cảnh này giống như trẻ nhỏ trong nhà đang nghịch ngợm còn người lớn thì quá lười để so đo với đứa nhỏ ấy.

......

"Không thèm chơi nữa." Văn Cảnh bực bội thả tay ra, nhưng lại bị Phó Tinh Nhàn trở tay nắm lại.

Cậu hoảng hốt: "Cậu muốn làm gì?"

"Tiêu chuẩn kép quá vậy?" Phó Tinh Nhàn mở mắt ra, "Tôi muốn hỏi cậu một chuyện thôi."

"Chuyện gì....."

Văn Cảnh cảm thấy bàn tay to đang nắm tay mình từ từ di chuyển, xúc cảm ấm áp trượt từ lòng bàn tay xuống cổ tay, sau đó nhẹ nhàng xoa vào bên trong cổ tay.

Cảm giác rùng mình từ chỗ đó lan ra khắp người, làm cậu phải nổi da gà.

Cậu chợt phát hiện, các dây thần kinh trên tay mình quá phong phú và mẫn cảm, cho nên cậu không thể nào rút tay lại được.

"Đây là cái gì?" Phó Tinh Nhàn chạm vào một vết cứng lồi ra ở phía trong cổ tay.
Văn Cảnh:.....

"Là vết chai! Vết chai đó! Cậu chưa thấy bao giờ sao!"

"Nhưng tại sao lại có vết chai ở đây?"

"Tại vì tôi phải đi làm thêm để kiếm tiền lo cho cuộc sống!"

Văn Cảnh sắp phát bực luôn.

"Tôi xin lỗi." Phó Tinh Nhàn rút tay lại, yên lặng.

Khung cảnh bên ngoài xe cứ vù vù lướt qua, còn cách không xa nữa là tới nhà Văn Cảnh rồi.

Phó Tinh Nhàn: "Cho tôi số điện thoại để liên lạc với cậu đi, nghi phạm vẫn chưa bắt được, nên bất cứ lúc nào cũng cần liên lạc lại."

Văn Cảnh: "Cậu có chắc là không phải muốn kiểm tra bài tập của tôi không?"

"Sao có thể chứ," Phó Tinh Nhàn cười khúc khích: "Đối với thái độ học tập của cậu thì tôi rất yên tâm."

Còn không phải là vì chiếc khăn tay nên cậu mới phải miễn cưỡng chăm ngoan à?

Văn Cảnh cắn môi.

Phó Tinh Nhàn: "Vậy nếu cậu muốn kiểm tra bằng chứng thì...."
"Vẫn là nên tìm tôi đi." Cậu không tình nguyện lấy điện thoại di động ra, "Tôi có quen biết người này, cũng thuận tiện giúp cậu tìm chứng cứ. Vậy giờ tôi 'quét' cậu?"

"Tôi không có mang theo điện thoại."

Có thể chịu đựng cả ngày không cầm điện thoại, sao mà đỉnh quá vậy.

Văn Cảnh đã tìm tài khoản theo lời của Phó Tinh Nhàn và gửi lời mời kết bạn.

"Nhớ add lại tôi khi về nhà đó." Văn Cảnh cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy khóe mắt của Phó Tinh Nhàn cong cong.

Hội trưởng đáng kính bình thường không hay cười lắm, thỉnh thoảng mới nhìn thấy một vài lần, mà tất cả đều thoáng qua trong giây lát.

Đôi mắt của anh thực ra không phải là loại uy nghiêm như vậy, đường cong có độ cung rất đẹp, nhất là khi anh ấy cười. Chẳng qua ngày thường anh luôn xụ mặt, thần thái lãnh đạm nên che mất đi những sắc thái xinh đẹp trên khuôn mặt.
......

Sau khi nhìn nhau chằm chằm, Văn Cảnh cảm thấy không tự nhiên lắm, nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

*

Văn Cảnh ngáp dài bước vào lớp học, thò tay vào ngăn bàn lấy ra chiếc khăn tay màu xanh nhạt của Phó Tinh Nhàn, gấp lại hai lần, sau đó để vào túi áo sơ mi, thay cho cái khăn cũ đã dùng trước đó.

Tên cuồng theo dõi Alpha đã bị bắt vào ngày hôm sau. Đúng thật là hắn ta đã quấy rối một số Omega khác. Sau phiên tòa, chắc chắn là hắn sẽ phải đeo cùm thông minh.

Cảnh báo an ninh cũng đã được bỏ đi, nhờ có Phó Tinh Nhàn và luật sư của anh ở đây, mỗi ngày Văn Cảnh chỉ cần lo học, chuyện gì gì cũng không cần lo lắng thêm.

Ngày! Ngày! Học! Tập!

Ôi sắp điên luôn rồi.

"Anh Cảnh, đi thôi nào~" Trương Sơn đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Văn Cảnh ngẩn người: "Đi đâu cơ?"

"Buổi diễn thuyết đó! Cậu học đến ngu người luôn rồi, ngưỡng mộ ngưỡng mộ thiệt."
Văn Cảnh nhìn phòng học trống trơn, rốt cuộc cũng nhớ ra hôm nay trường có tổ chức một buổi diễn thuyết phổ cập về pháp luật do hội học sinh tổ chức.

Nhưng dù bận tổ chức buổi diễn thuyết thì Hội trưởng cũng không bỏ quên cậu, ngày nào cũng sắp xếp kế hoạch cho cậu hết nè.

Trương Sơn đi tới, nói: "Anh Cảnh, Hội trưởng....."

Nhịp tim của Văn Cảnh sững lại trong chốc lát: "Hội trưởng làm sao cơ?"

Bây giờ cậu không thể nghe từ "Hội trưởng" hoặc là "Phó Tinh Nhàn" được, vì mỗi lần nghe tới đều sởn gai ốc lên hết.

"Hội trưởng quan tâm đến cậu, còn dành nhiều thời gian cho cậu, vậy mà cậu vẫn không có ý gì với Hội trưởng à?"

Văn Cảnh nhìn hắn như nhìn thằng trốn trại tâm thần, cầm quyển bài tập làm vừa xong ném lên bàn: "Đó? Vậy cậu cũng tới thử hưởng thụ tình yêu thương của Hội trưởng đi?"
Trương Sơn: "Thôi thôi thôi thôi."

Nhưng vẻ mặt của hắn vẫn rất phởn, rõ ràng là không tin lời cậu mà.

Muốn làm gì thì cứ việc, Văn Cảnh quay đầu rời đi.

Hai người đi theo sau đám đông để đến nhà hát của trường.

Ở trước lối vào có một tấm áp phích với nội dung "Diễn thuyết về ý thức an ninh và phổ cập pháp luật". Buổi tổ chức này ngoài việc mời công an thành phố đến, mà còn mời cả tổ chức phi lợi nhuận có tên "White Safety Alliance".

Cũng không bất ngờ gì khi Phó Tinh Nhàn đã gửi cho cậu một tin nhắn trước đó: "Ý thức về an toàn của cậu rất tốt, cậu còn biết cách yêu cầu sự giúp đỡ từ các tổ chức có liên quan."

Tất cả học sinh có mặt đều cho rằng buổi diễn thuyết này chắc sẽ rất buồn ngủ và nhàm chán. Nhưng không ngờ, ngay khi bắt đầu buổi giảng, hiệu trưởng lên sân khấu vừa phát biểu, đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
"Gần đây, trong trường có ai đó đã lén tung ảnh riêng tư và tin đồn thất thiệt về bạn cùng lớp, tạo nên ảnh hưởng rất xấu. Nhờ sự phản ứng nhanh chóng của bên đương sự, kịp thời báo cảnh sát và xin sự giúp đỡ từ các tổ chức liên quan, thì cảnh sát đã nhanh chóng xác nhận được ngọn nguồn của tin đồn. Trong vòng 24 giờ, họ đã bắt giữ được kẻ tình nghi Alpha đang đe dọa đến sự an toàn cá nhân của Omega."

Thầy vừa nói xong vài câu, thì Văn Cảnh đã lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người, có rất nhiều ánh mắt tập trung tại đây, trông cứ như mưa bom bão đạn.

"Vậy tin đồn về Văn Cảnh là giả hả?"

"Đờ mờ, là anh hùng cứu mỹ nhân luôn?"

"Những bức ảnh đó nhìn qua là biết giả rồi. Tin theo lời đồn có phải bị ngốc không vậy."

"Mấy tấm hình đầu là thật, tui nghe nói vậy. Văn Cảnh là được Omega bên ngoài trường mời đi chơi, sau đó mới bị bám đuôi theo dõi."
"Có một số người không gặp được người tốt trong đời, thì thường bụng ta suy ra bụng người ấy mà...."

"Lần đầu tiên tui nhìn thấy cậu ấy ngoài đời, đẹp trai quá trời, bởi thế nên làm người khác đố kỵ."

"Nhưng hơi gầy."

"Trai đẹp gầy một xíu mới ưa nhìn đó!"

Trương Sơn nghiêng người và nói nhỏ: "Anh Cảnh, trong nhóm đang có người kéo phiếu bầu cho cậu nè, số phiếu bầu chọn nam thần của cậu đang tăng quá trời luôn."

Khoảng thời gian trước, vì tin đồn nên nhiều người đã vứt bỏ cậu, thứ hạng của Văn Cảnh cũng giảm mạnh, và phiếu bầu của Phó Tinh Nhàn thì tuyệt đối không ai đọ được. Kết quả cứ như vậy mà đảo ngược....

Văn Cảnh coi như chứng kiến được một lễ rửa tội công khai như này.

Không cần lắm đâu, thật sự không cần thiết.

Hiệu trưởng giải thích lý do tổ chức buổi diễn thuyết, sau đó giới thiệu nội dung diễn thuyết: Những người từ cục công an sẽ giúp giải thích những hành vi tưởng chừng như bình thường nhưng thực chất là bất hợp pháp. Còn đại diện của White Safety Alliance sẽ cho mọi người biết cách bảo vệ thông tin cá nhân của bản thân, khi gặp nguy hiểm thì phải nhanh chóng gọi cảnh sát cũng như thu thập đầy đủ bằng chứng...
Nội dung bài giảng rất thú vị nên cũng dần thu hút sự chú ý của mọi người.

Văn Cảnh nhân cơ hội đó mở điện thoại, hỏi Trương Sơn đường link bình chọn cho nam thần của trường.

Hạn bình chọn còn 2 ngày nữa, hiện tại Phó Tinh Nhàn là người có nhiều phiếu bầu nhất với hơn 3600 phiếu. Trong khi cậu đang đứng thứ hai với 3190 phiếu, và con số này vẫn liên tục tăng vọt.

"Mới buổi sáng mà đã lên thêm 2000, nó còn tăng nhanh nữa kìa!" Trương Sơn còn thêm mắm thêm muối.

Văn Cảnh mở trình chỉnh sửa lên, mặt không biểu cảm viết một tập lệnh nhỏ với hàng chục dòng mã.

Bây giờ, chỉ cần ai đó bình chọn cho cậu, thì Phó Tinh Nhàn sẽ có thêm 1-3 phiếu bầu.

Anh thề với trình độ kỹ thuật của mình trong ba năm qua, thì nam thần của Đức Tân chỉ có thể là Phó Tinh Nhàn thôi, anh xứng đáng với nó nhất mà!
Trước khi buổi diễn thuyết kết thúc, có người đã nhận thấy số phiếu đang có sự biến hóa rõ rệt, các nhóm nhỏ cũng sôi nổi hẳn lên.

"Có vụ gì vậy? Ai cũng nói bình chọn cho Văn Cảnh vì cậu ấy anh hùng cứu mỹ nhân mà? Sao lại có nhiều người bình chọn cho Hội trưởng quá vậy?"

"Không biết luôn, tôi chọn Văn Cảnh á."

"Tôi cũng vậy nè."

"+1"

"+2"

......

Một nhóm người thảo luận cả buổi trời, nhưng họ vẫn không biết là ai đang gây rắc rối.

Văn Cảnh cầm điện thoại của Trương Sơn để xem kết quả, cảm thấy rất hài lòng rồi quay về lớp học, để mà... Chuyên tâm vào nhiệm vụ học tập mới mà Phó Tinh Nhàn đã đặt ra cho cậu QAQ.

Hai ngày sau lúc mặt trời vừa lặn xuống, Trương Sơn đã gửi tin nhắn tới chúc mừng: "Chúc mừng cậu đã giành được danh hiệu hoa khôi của trường Đức Tân! Đây là sự công nhận về ngoại hình và tính cách của cậu từ mọi người đó. Bữa nào tan học chúng ta đi chúc mừng ha?"
Văn Cảnh đang ngồi sửa đề:???

Bất cẩn quá rồi.

_______

Editor có lời mún lói: Dành cho những ai không hiểu thì em Cảnh mặc dù tăng số phiếu bầu chọn nam thần cho anh Phó nhưng vẫn còn một cuộc bình chọn hoa khôi nhắm dô ẻm, hí hí.

Trích một vài bình luận bên bển nà:

'Nam thần và hoa khôi là sự kết hợp hoàn hảo hahahahaha'

'Nếu làm nam thần không được thì hoa khôi thôi.'

hehe, lói chung mỗi ng một danh hịu nho:v