Omega Trong Mộng Hóa Ra Là Alpha Có Vị Anh Đào

Chương 66: Đã có thể tìm được nhưng lại...




Sau bữa cơm chiều, Tống Huệ Nhiên kéo Phó Nhạc đến phòng đồ chơi ở lầu một.

Phó Nhạc không muốn đi nên ngẩng đầu nói: "Mẹ ơi, con muốn ngồi chơi trong phòng khách cơ."

Tống Huệ Nhiên xoa đầu cậu bé: "Mấy anh đang có chuyện muốn nói với nhau, mẹ con mình tới phòng đồ chơi nhé."

Văn Cảnh:?

Hai người ngồi chơi cũng đâu ảnh hưởng gì, sao tự dưng lại nghiêm túc thế.

Phó Tinh Nhàn cài đồng hồ bấm giờ trên điện thoại rồi đưa cho cậu xem: "Tối nay thời gian ở cạnh nhau sẽ tăng gấp đôi."

Văn Cảnh:??

Phó Tinh Nhàn kéo cậu tới ghế sô pha, Văn Cảnh thấy vậy thắc mắc hỏi: "Tại sao lại tăng vậy?"

Phó Tinh Nhàn quay sang nhìn cậu: "Tôi sợ tâm trạng cậu đang không tốt nên gọi cho ba xin thêm."

"Hả?" Lúc này Văn Cảnh mới nhớ tới tin đồn bị lan truyền hồi trưa nay.

Cậu lắc đầu, cười lộ hàm răng trắng tinh: "Ha ha, thật ra hôm nay tui còn vui hơn bình thường ấy..."

Phó Tinh Nhàn đưa tay che miệng cậu lại, nói nhỏ: "Cậu không muốn ngồi lâu hơn với tôi sao?"

Văn Cảnh trộm liếc mắt về phía bên kia, chắc cô chưa nghe thấy đâu nhỉ?

Cậu nhìn Phó Tinh Nhàn, gật đầu vô cùng nghiêm túc.

Tất nhiên cậu muốn ngồi lâu hơn với anh rồi.

Phó Tinh Nhàn lấy quyển sách tham khảo môn toán đặt lên đùi: "Có chuyện này tôi đã suy nghĩ rất kỹ."

Văn Cảnh: "Chuyện gì thế?"

Phó Tinh Nhàn: "Khi nào thi xong mà thứ hạng lần này của cậu cao hơn lần trước thì tôi sẽ nói cho cậu biết."

"Nữa hả!" Văn Cảnh thúc cùi chỏ vào người anh, "Đờ mờ, làm người ta tò mò chết đi được."

Phó Tinh Nhàn mỉm cười nắm lấy tay cậu kéo sang vị trí ở giữa cả hai, rồi cầm quyển sách kia che lại.

Anh cứ giữ tay cậu như thế không buông ra.

Phó Tinh Nhàn: "Hôm nay cậu vui thật à?"

"Cậu chưa biết gì sao?" Văn Cảnh rút tay lại, đổi kiểu nắm tay khác cho thoải mái mới nói tiếp: "Tôi vừa kiếm được mấy ngàn tệ nên vui lắm luôn."

Cậu kể vụ lỗ hổng cho anh nghe, trên gương mặt lộ vẻ đắc ý mong chờ lời khen ngợi.

Phó Tinh Nhàn híp mắt nhìn cậu: "Người đó thú vị thật đấy. Cậu có biết là ai không?"

Văn Cảnh: "Không biết."

...

Phó Tinh Nhàn: "Vậy thì thôi."

Thà hỏi người khác còn hơn.

Phó Tinh Nhàn tiếp tục cuộc trò chuyện bằng sự kiện triển lãm và việc tham gia làm tình nguyện viên. Trên thực tế, dù không có sự kiện này thì họ vẫn hợp tác kiểm tra pheromone và nghiên cứu các ảnh hưởng của độ tương xứng cao. Bởi vì hai người là cặp mẫu thứ tư tại Trung Quốc.

Gần đây vừa hay vị chuyên gia đó tham dự buổi tọa đàm ở triển lãm, nên hai người phối hợp nghiên cứu cũng không cần phải lộ mặt.

Nhưng nếu hai người đồng ý công khai danh tính, có khi cả hai sẽ cùng quay một video phỏng vấn ngắn để chiếu trong sự kiện kia.

Văn Cảnh hoảng hốt: "Đờ mờ, thế thì ai ai cũng biết tụi mình có độ tương xứng cao rồi."

Phó Tinh Nhàn: "Đúng thế, nên chuyên gia chỉ đề cập chứ không bắt buộc phải công khai."

Văn Cảnh im lặng nhìn anh một lúc, đột nhiên hỏi: "Cậu có muốn quay không?"

Phó Tinh Nhàn: "Cậu muốn quay à?"

Văn Cảnh: "Có cảm giác khá kích thích, với lại..."

Với lại còn thấy vui một cách khó tả. Chẳng ai có độ tương xứng cao bằng họ, vì xác suất này thật sự rất rất nhỏ.

Phó Tinh Nhàn xoa nắn vành tai của cậu: "Chắc là có che mờ hình để bảo vệ quyền riêng tư đó."

Văn Cảnh: "..."

Đột nhiên cậu lại nhớ đến môn sinh lý của thầy Vu.

"Thôi, chắc bỏ qua chuyện này đi ha."

Lúc Phó Hoằng về tới nhà, ông thấy hai người đang chụm đầu vờ làm bài tập.

Ông cười cười chào hỏi rồi lên lầu.

Văn Cảnh: "Sao chú lại cười vậy?"

Phó Tinh Nhàn: "... Cậu hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?"

*

Ngày hôm sau thi khảo sát chất lượng môn toán, lý, hóa và tiếng Anh.

Sau khi thi xong, Phó Tinh Nhàn có việc phải làm nên bảo Văn Cảnh ngồi đợi. Văn Cảnh lẳng lặng ngáp dài một cái.

"Tôi thấy hơi mệt, tôi vào xe trước đợi cậu nha."

"Cũng được."

Văn Cảnh chậm rãi bước lên xe nhà Phó Tinh Nhàn, cậu dựa lưng vào ghế sau, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tài xế nhìn lên gương chiếu hậu trong xe, cắn môi khởi động xe.

Văn Cảnh đang mơ màng ngủ lập tức tỉnh táo lại, cậu ngơ ngác nhìn cảnh vật vụt qua ngoài cửa sổ, hỏi: "Mình đang đi đâu vậy chú? Phó Tinh Nhàn đâu rồi ạ?"

Tài xế: "Cậu chủ vẫn còn giải quyết việc riêng... Cậu Văn, ông chủ của chúng tôi muốn gặp cậu."

Văn Cảnh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng: "Ông chủ? Chú Phó hả chú?"

Tài xế: "Không phải, là ba của chủ tịch Phó."

Tài xế: "Tôi thấy khó xử lắm, ông chủ bảo nếu tôi không đưa cậu đến gặp ông, ông sẽ khiến tôi bị chủ tịch Phó cách chức."

Văn Cảnh: "... Là ông nội của Phó Tinh Nhàn sao?"

Xe chạy không tới mười phút thì dừng trước một quán trà.

Tài xế bước xuống xe dẫn cậu đến trước một căn phòng.

Cậu mở cửa ra, nhìn thấy một người mặc đồ lụa nhà Đường màu xanh đậm đang ngồi.

Ông ấy liếc mắt về phía cửa, vẻ mặt không được vui cho lắm.

Nhưng có lẽ vì trông ông khá giống với Phó Tinh Nhàn nên Văn Cảnh thấy rất thân thuộc.

Cậu tiến tới chào hỏi: "Ông Phó ơi?"

Ông Phó hừ khẽ, tiếp tục nhìn điện thoại và phớt lờ cậu.

Trong lòng Văn Cảnh bối rối không hiểu tại sao, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh ngồi xuống ghế bên cạnh, cầm ấm trà rót cho ông một ly rồi tự rót cho mình một ly.

Rót xong, cậu nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại của ông Phó.

Phụt, hóa ra là bài địa chủ.

Văn Cảnh chống cằm xem ông chơi, nhưng cứ cách vài phút là lại thấy mấy chục nghìn hạt đậu hạnh phúc không cánh mà bay đi mất.

...

Lúc ông Phó sắp bắt đầu ván mới, cậu không kìm lòng được hỏi khẽ: "Ông Phó ơi, ông không nhớ mặt các lá bài ạ?"

Ông Phó ngẩng đầu đáp: "Con làm khó ông quá, ông già cả rồi."

Văn Cảnh sán lại gần: "Vậy, vậy để con giúp ông nha... À xong rồi đây, ông chọn cặp này đi."

Hình như ông Phó không muốn nghe theo cậu nên ngón tay cứ do dự mãi không nhấn xuống. Kết quả là thời gian đếm ngược kết thúc, ông bị mất cơ hội ra bài.

...

Văn Cảnh nhịn cười, vươn tay chỉ chỏ: "Vậy chia ra đi, chút nữa ông đi cái này trước được nè."

Ông Phó cau mày, cơ hội ra bài tới rồi, thôi làm theo cậu ta thử vậy.

Sau khi nghe thiếu niên chỉ dẫn, có vẻ nó cũng không khó chấp nhận như ông nghĩ.

Ông Phó vẫn im lặng, dưới sự giúp đỡ của Văn Cảnh, ông bắt đầu tiêu diệt các đối thủ.

Chẳng được bao lâu, điện thoại của Văn Cảnh đổ chuông.

Giọng nói sốt ruột của Phó Tinh Nhàn vang lên: "Ông nội tôi tìm cậu sao? Ông ấy có làm gì cậu không?"

Văn Cảnh chưa kịp trả lời lại thì ông Phó đã vỗ vào cánh tay cậu: "Nhanh nhanh nhanh, giờ đánh cái gì? Ra 2 rồi sao nữa?"

Cậu vươn tay chỉ một cái rồi đáp: "Không có gì đâu, ông với tôi chỉ uống trà với đánh bài thôi à. Cậu bảo chú tài xế chở cậu đến đây đi."

Lúc nãy Phó Tinh Nhàn nghe câu nói kia của ông nội lọt vào điện thoại.

... Còn tưởng mình đã nghe lầm.

Đợi tới khi anh chạy đến, những gì anh thấy thật sự là một già một trẻ đang chụm đầu đánh bài địa chủ.

Văn Cảnh còn nói với ông nội rằng cậu có thể làm cho ông một phần mềm nhớ tên lá bài để ông cài vào điện thoại, sau này nó sẽ tự động nhắc bài cho ông!

Ông Phó nghe xong khá hứng thú nhưng không nói gì.

Văn Cảnh: "Kết bạn với con không? Khi nào con làm xong sẽ nhắn qua báo cho ông biết."

Ông Phó nhấp một ngụm trà.

Văn Cảnh lấy điện thoại ra: "Ông cho con xin mã QR để quét nha."

Ông Phó đánh xong ván bài thì mở Wechat của mình lên.

Văn Cảnh cảm thấy ảnh đại diện đóa hoa sen này hơi quen mắt, giống như từng gặp nó ở đâu rồi.

Nhưng cậu không nghĩ nhiều, cầm điện thoại lên quét mã.

Văn Cảnh: "Con gửi lời mời kết bạn qua rồi, ông vào chấp nhận nhé."

Ông Phó nhấp vào ô từ chối.

Văn Cảnh trừng to mắt:???

Hôm nay cuối cùng ông Phó cũng nở nụ cười đầu tiên: "Huề nhá. Giờ thì quét lại đi."

Văn Cảnh ngơ ngác nhìn anh, sau đó nhìn xuống điện thoại. Cậu nhấn vào danh sách bạn bè, chợt thấy ảnh đại diện hình đóa hoa sen từng bị mình từ chối trước kia.

Đây là lần thứ hai, à không, là lần thứ ba, cuối cùng cũng kết bạn thành công.

Ông Phó xua tay nói: "Thôi được rồi, hai đứa về nhà ăn cơm đi! Cái phần mềm gì đó nhớ phải làm cho ông đấy, nếu không ông sẽ quậy cho mà coi."

Ông nhìn sang Phó Tinh Nhàn, hừ khẽ: "Mau về đi! Đứa này trông còn đáng ghét hơn đứa kia."

Phó Tinh Nhàn:...

Đến tối, Phó Hoằng và Tống Huệ Nhiên đã biết chuyện ông Phó gặp Văn Cảnh.

"Cô không ngờ ông ấy sẽ tìm gặp con sớm đến vậy." Tống Huệ Nhiên nhíu mày.

"Chút nữa anh sẽ gọi cho ba, chuyện này em không cần phải lo lắng." Phó Hoằng dừng một chút, "Chú xin lỗi, hôm nay làm con hoảng lắm đúng không?"

Văn Cảnh xua tay: "Dạ con không sao, không sao đâu chú. Con với ông chỉ ngồi đánh bài một lúc thôi."

Hai người lớn khó hiểu nhìn nhau.

Đúng là khác xa với suy đoán của họ, gặp nhau chơi vài ván bài là bình thường thật sao?

Văn Cảnh gãi đầu: "Con nghĩ chắc là ông thấy chán nên muốn tìm người chơi cùng."

Phó Hoằng lắc đầu: "Ông ấy là người sáng lập nên Tập đoàn Phục Hưng. Không phải cụ già bình thường như con tưởng tượng đâu."

Văn Cảnh: "Sao ạ???"

"Có gì anh trai con sẽ kể với con sau." Phó Hoằng nháy mắt ra hiệu với Tống Huệ Nhiên, "Em theo anh tới phòng làm việc đi, còn Nhạc Nhạc thì nhờ dì giúp việc trông chừng một lát."

Văn Cảnh nhìn Phó Tinh Nhàn, chợt phát hiện anh đang cụp mắt, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.

"Anh trai ơi?"

Phó Tinh Nhàn lấy lại bình tĩnh, anh nắm tay cậu, cười gượng nói: "Lại đây, ngồi xuống sô pha rồi nói."

Ông Phó là người có ham muốn kiểm soát rất mạnh, việc nào ông cũng muốn can dự, hơn nữa còn không chịu lắng nghe ý kiến của người khác.

Phó Hoằng đấu tranh với ông gần nửa đời người, nếu không vì sức khỏe của ông càng lúc càng yếu, không theo kịp tốc độ công việc để rồi từ chức chủ tịch, thì có lẽ gia đình Phó Hoằng sẽ chẳng được như ngày hôm nay.

Vì không muốn tạo thêm những rắc rối không đáng có, gia đình Phó Hoằng lựa chọn che giấu nhiều chuyện trước mặt ông Phó.

Văn Cảnh: "Ông bị qua mặt như thế hẳn là khó chịu lắm."

"Chắc cậu chưa biết, tôi có người anh họ..." Phó Tinh Nhàn hơi khựng lại.

Văn Cảnh: "Hình như cô kể tôi nghe rồi, người đó đã qua đời đúng chứ?"

Phó Tinh Nhàn gật đầu: "Anh ấy yêu Alpha nhưng ông nội nhất quyết không đồng ý. Ông ép hai người phải chia tay, nếu không sẽ hủy quyền thừa kế của anh."

Anh họ và ông nội cãi nhau rất nhiều, không lâu sau ông nhân lúc anh đi công tác xa rồi thỏa thuận gì đó với Alpha kia, cuối cùng người đó bị đưa ra nước ngoài, không còn liên lạc với anh họ nữa.

"Có một khoảng thời gian anh họ luôn mượn rượu để giải sầu... Đến một ngày nọ, anh cãi nhau với ông xong thì tức giận chạy ra ngoài. Rồi sau đó... được bạn thân đưa đến bệnh viện vì trúng độc rượu..."

Phó Tinh Nhàn kể tiếp vài chuyện khác, còn nêu mấy ví dụ vô cùng sinh động, thế nên trong đầu Văn Cảnh đã dần hiện lên dáng vẻ tàn nhẫn của ông.

Văn Cảnh chưa nghe gia đình chú Phó nhắc tới ông bao giờ. Hôm nay được gặp ông, tối về lại biết thêm ông là người vừa tàn nhẫn vừa cáu kỉnh, việc gì cũng muốn làm theo ý mình, dù ai khuyên nhủ cũng bỏ ngoài tai. Tất cả những điều đó đã để lại bóng ma tâm lý khó xóa nhòa trong lòng mọi người nhà chú Phó.

Văn Cảnh chợt im lặng.

Cậu tin chắc Phó Tinh Nhàn sẽ không nói dối, nhưng mà chẳng có gì chứng minh được mọi chuyện anh kể là đúng hoàn toàn cả.

Trông ông Phó như thế kia, có lẽ không đáng sợ đến vậy đâu?

Hai người không nói gì nữa, lặng lẽ ngồi cạnh nhau.

Văn Cảnh ngẫm nghĩ, ở trường có rất nhiều người thích Phó Tinh Nhàn, thế nhưng chưa nghe ai bảo Phó Tinh Nhàn vượt qua mức tình bạn cùng người nào hết, có lẽ nào là vì chuyện này?

Cậu ấy đang sợ sao?

Thiếu niên cắn môi, đột nhiên lên tiếng: "Cậu yên tâm, tôi không ra nước ngoài được đâu."

Phó Tinh Nhàn ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt đong đầy niềm vui: "Ý cậu là tụi mình đang yêu nhau hả?"

Văn Cảnh bực bội đánh anh một cái.

Phó Tinh Nhàn bắt lấy tay cậu: "Sao cậu không ra nước ngoài được vậy?"

Văn Cảnh nói nhỏ: "Thật ra tôi có thể vào kho pheromone của thành phố A..."

Phó Tinh Nhàn khựng lại: "Cậu có thể..."

"Ở chính phủ, nhân viên an toàn thông tin có trình độ càng cao thì về sau càng có nhiều quyền hạn, tất cả để phục vụ cho công việc ấy mà. Nhưng cũng có vài hạn chế nhất định, ví dụ như không được tự do đi nước ngoài."

"Lúc trước tôi chỉ nghiên cứu kỹ thuật thôi, sau này thì gia nhập Bạch Minh. Bởi vì liên minh và chính phủ thường hợp tác với nhau nên tôi mới được cấp quyền truy tìm người."

Văn Cảnh cúi đầu, vọc tay Phó Tinh Nhàn: "Thật ra dạo gần đây trình độ của tôi ở liên minh đã đủ để vào kho pheromone rồi, nhưng đấy là việc tư. Đạo đức nghề nghiệp không cho phép tôi lấy quyền đó ra làm chuyện riêng của mình."

Phó Tinh Nhàn: "Có từ lúc nào vậy?"

Văn Cảnh: "Cậu hỏi về trình độ hả? Sau khi lấy giải quán quân lần đó thì tôi được nhận thêm điểm á."

Phó Tinh Nhàn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên, tay anh lần xuống xoa nhẹ vết chai dưới cổ tay cậu. Đây giống như là chiếc huy chương nhỏ minh chứng cho sự trưởng thành của Văn Cảnh.

"Vậy là bây giờ cậu có thể tìm được người rồi... Nhưng chưa đi tìm sao?"

Tại sao lại không tìm?

Chẳng lẽ là vì... anh?