Ôn Nhu Mười Dặm

Chương 70




Editor: Wioo

Tô Dạng Nhiên đi theo Chu Dương vào phòng, mọi người ngồi rất đông nhưng ai cũng bận bịu chuyện riêng, giống như có người chỉ dẫn, cô liếc mắt một cái là thấy ngay Thẩm Quyến trong đám đông, anh và một vài tiền bối ngồi cạnh nhau, ánh mắt khiêm tốn dịu dàng, miệng mỉm cười, lúc nghe sẽ gật đầu một cái, anh mà không tập trung quá mức thì chỉ cần ngẩng đầu sẽ thấy ngay ánh mắt sáng rỡ của các cô gái.

"Con gái bọn chị đều nói đàn ông lúc chăm chú làm việc là đẹp trai nhất, lời này em cũng là tán thành." Chu Dương nhìn Thẩm Quyến ngồi trong đám người, nói với Tô Dạng Nhiên ở bên cạnh.

Tô Dạng Nhiên nhìn anh ta cười. Lúc này một giọng nam gần đó truyền tới, "Bác sĩ Chu?"

Tô Dạng Nhiên và Chu Dương cũng nhìn qua, Chu Dương nói: "Đây là bác sĩ Lưu, anh ấy cùng làm việc với em."

Tô Dạng Nhiên: "Anh ta tìm cậu chắc là có chuyện gì đó, cậu cứ đi làm việc đi, chị ngồi đây chờ được rồi."

Chu Dương nhìn Thẩm Quyến vẫn còn đang trao đổi với các bác sĩ khác, nói: "Vậy được, ở đây có chỗ trống, chị ngồi đây đi."

"Ừm."

Chu Dương đi qua, bác sĩ Lưu quàng tay qua vai anh ta, cười hì hì hỏi: "Bác sĩ Chu, bạn gái của cậu đẹp lắm nha."

Chu Dương sợ đẩy cánh tay anh ta xuống, "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy? Đừng hại em chứ!"

Bác sĩ Lưu nghi ngờ, "Chẳng lẽ sai hả?"

"Dĩ nhiên là không phải rồi, đời nào em dám?"

"Vậy cô gái đó là?"

Nói tới đây, Chu Dương đột nhiên mặt đối mặt với Triệu Như Dã đang đi tới, hơi cao giọng, "Bạn gái của bác sĩ Thẩm đó."

"Bạn gái của bác sĩ Thẩm?" Bác sĩ Lưu kinh ngạc, theo bản năng quay qua nhìn Tô Dạng Nhiên, không khỏi xúc động, "Giá trị nhan sắc của hai người họ cao thật, quả nhiên là một đôi."

"Đương nhiên rồi. Cái này gọi là gì ta, à, là trai tài gái sắc ông trời tác hợp."

Lúc đi qua nhau, Triệu Như Dã lễ phép lên tiếng chào hỏi bác sĩ Lưu, đi qua Chu Dương thì không thèm liếc nhìn một cái, bác sĩ Lưu quay đầu nhìn Triệu Như Dã một cái, hỏi Chu Dương: "Hai ngươi sao vậy? Anh thấy hai ngươi cũng lạ nha."

Chu Dương cười, "Cảm giác của anh sai rồi."

"Thế sao bác sĩ Triệu không thèm nhìn cậu?"

Chu Dương nhướng bả vai, "Sao em biết chứ?"
Bác sĩ Lưu, "..."

Sau khi đi qua Chu Dương, Triệu Như Dã lập tức nhìn quanh phòng hội thảo một vòng, ánh mắt tập trung lên người cô gái lạ mặt, cô gái kia không chỉ lạ mà còn đẹp, Triệu Như Dã biết mình có vẻ ngoài hơn người nhưng khi thấy cô ấy thì đột nhiên nghĩ lại, đẹp cũng chia làm nhiều loại, nét đẹp của Triệu Như Dã hoàn toàn khác với Tô Dạng Nhiên, cô có mị lực nhưng không phải là loại nhìn vào đã thấy như cô ấy, cô gái kia vô cùng có khí chất, nhìn qua là biết con người có nội hàm.

Ánh mắt cô gái đó luôn nhìn vào chỗ Bác sĩ Thẩm, nhìn mấy lần rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại, qua một lúc lại ngẩng đầu nhìn nữa, trong mắt có ánh sáng, dịu dàng và kiêu ngạo thậm chí còn có ý vui vẻ yên tâm.

Triệu Như Dã quan sát quá mức trần trụi, Tô Dạng Nhiên đang nhìn Thẩm Quyến thì đụng phải một đôi mắt trong suốt long lanh, trước mắt cô hơi sáng lên, là một cô gái xinh đẹp, Tô Dạng Nhiên lễ phép gật đầu mỉm cười.

Triệu Như Dã bị nụ cười của cô làm bối rối, cô ấy biết mình nhìn lén bị phát hiện rồi, đáng lẽ phải né tránh ánh mắt nhưng lại cảm thấy như vậy thì có vẻ chột dạ, vì vậy Triệu Như Dã cứ thế đối mắt với cô, ánh nhìn này làm cô ấy cảm giác như bị điện giật, cuối cùng Triệu Như Dã đỏ mặt cuống quít cười lại, ôm tài liệu bước nhanh.

Tô Dạng Nhiên vẫn nhìn cô gái đó, tự nhiên thấy mặt cô ấy đỏ ửng, cô ấy cũng đáng yêu lắm chứ?

Chu Dương ở xa xa cũng quan sát cử chỉ của hai người, đầu tiên là chị Nhiên nhìn Triệu Như Dã mỉm cười gật đầu, giây tiếp theo đã thấy cô ta cuống quít bỏ đi, Chu Dương cười lên, kiểu này là tự ti ngại ngùng chứ gì?

Không biết qua bao lâu bên kia rốt cuộc cũng đứng dậy, có vẻ như mọi người đã thảo luận xong, Tô Dạng Nhiên nhìn thời gian trên điện thoại, mười giờ mười phút rồi, không khác lời Chu Dương nói bao nhiêu.

Thẩm Quyến chào tạm biệt mọi người, sự tập trung lúc này mới giảm bớt, bóng dáng quen thuộc đột nhiên lọt vào mắt anh, Thẩm Quyến nhìn sang, lập tức ngẩn người.

Nhiên Nhiên?

Tô Dạng Nhiên đứng dậy, vẻ ngây ngốc của anh thật buồn cười, cô tự nghĩ có phải lúc này anh đang nghi ngờ mình nhìn lầm không, thế nên Tô Dạng Nhiên nháy mắt, ánh mắt Thẩm Quyến sáng lên, nếu không do bên cạnh còn có người thì chắc giờ anh đã chạy qua đây rồi.

Tô Dạng Nhiên dành ánh mắt trấn an sau đó ngồi xuống, ý là bảo anh đừng gấp gáp, cô đã chờ ở đây rồi.

Bọn họ đứng dậy nhưng vẫn đang thảo luận gì đó, từ lúc anh thấy Tô Dạng Nhiên thì sự tập trung không còn giữ vững được nữa, lâu lâu lại nhìn qua bên này một lần.

Tô Dạng Nhiên cũng không dám quấy rầy, lúc anh nhìn tới cô sẽ lơ là nhìn chỗ khác, sau hai ba lần như vậy thì Thẩm Quyến lại chú ý tới cuộc nói chuyện, qua hai mươi phút nữa thì thực sự kết thúc, vừa xong anh đã sãi bước đi tới.

Không ít người xung quanh cũng chú ý tới một cô gái lạ mặt trong phòng, mà lúc bác sĩ Thẩm đi tới chỗ cô gái kia thì ai cũng rõ ràng, các tiền bối và bác sĩ nam không cảm thấy gì nhưng nữ y tá xinh đẹp lại đầy phiền muộn.

Mặc dù ở đây Thẩm Quyến không phải là người có thành tích xuất sắc nhất nhưng là người có vẻ ngoài ưa nhìn nhất, phó chủ nhiệm trẻ tuổi nhất, ở cái tuổi này mà đã lên được chức phó chủ nhiệm là vô cùng giỏi, sau này có thể càng phát triển hơn nữa, mặc dù mọi người không nói nhưng ai cũng tính toán làm thân trong đầu, bây giờ người ta là chậu đã có hoa rồi, hoa lại còn rất đẹp nữa, tư tâm vừa ngoi lên đã phải lặn xuống.

Thẩm Quyến đi tới cạnh cô, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

Tô Dạng Nhiên nhíu mày, rõ ràng vừa nãy ánh mắt anh còn sáng lắm mà sao bây giờ đã bình thường như không có chuyện gì vậy, nghĩ nghĩ, có lẽ là ở đây còn người khác nên anh phải kìm nén, vì vậy cô cười gật đầu theo sau.

Hai người đã ra khỏi tầm mắt của mọi người trong phòng hội thảo, nhưng sau khi ra ngoài Thẩm Quyến cũng chỉ trầm mặc cúi đầu đi về phía trước, lúc này Tô Dạng Nhiên mới thấy sai sai, cô lập tức kéo tay anh, "Anh sao thế?"

Thẩm Quyến nhìn cô, không lên tiếng.

Tô Dạng Nhiên cảm thấy mất mác, sự vui sướng trong lòng cũng giảm hơn phân nửa, "Hay là anh không muốn gặp em?" Cô không cho Thẩm Quyến cơ hội nói chuyện, dứt khoát hất tay anh ra đi về phía trước, cô ngồi máy bay hơn hai giờ để tới đây gặp anh nhưng có vẻ việc này làm anh không vui lắm, cô cũng thấy mất hứng rồi.

Tô Dạng Nhiên cúi đầu đi nhanh, vừa đi được mấy bước thì cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, cô nhíu mày, "Buông ra, anh không muốn gặp em mà?"

Lần này Thẩm Quyến không cho Tô Dạng Nhiên nói nữa, cầm cổ tay cô dẫn đi, đây không phải là hướng ra cổng trường, "Anh muốn dẫn em đi đâu?"

Thẩm Quyến dẫn cô đi một đoạn, cách xa cổng trường, cách xa chỗ đông người, trên đường không có nhiều sinh viên đi qua, lá cây khô bị giẫm dưới chân, phía trước có hơi tối, hình như là một rừng cây nhỏ.

Anh dẫn cô chui vào rừng cây? Giây trước còn đang suy nghĩ giây sau Tô Dạng Nhiên đã bị ấn người vào thân cây, trước mặt là tiếng hít thở dần dần khó khăn của Thẩm Quyến.

"Anh... Ưm..." Lời chưa nói hết đã bị ngắt ngang.

Nụ hôn của anh tràn đầy tính xâm lược khiến cô bắt đầu hối hận, đầu lưỡi dẻo dai cạy môi cô ra, vừa tiến vào vừa liếm loạn, lưỡi Tô Dạng Nhiên bị dây dưa nên hơi đau, buông, chạy trốn, bắt, làm không biết mệt, đầu óc hoàn toàn hỗn độn, Tô Dạng Nhiên mềm nhũn tựa vào thân cây, hai chân đứng không vững, vào lúc cô sắp trượt xuống thì sau lưng được một đôi tay níu lại, trọng tâm từ thân cây dời tới ngực anh, hai người dây dưa hôn mãi.

Đến khi môi Tô Dạng Nhiên không còn cảm giác thì cô mới đưa tay nhẹ nhàng đẩy tấm ngực rắn chắc ra, yếu ớt chống cự, Thẩm Quyến ma sát một lúc lâu mới buông ra, Tô Dạng Nhiên cảm thấy như được sống lại, mềm nhũn tựa đầu vào vai anh, thở hào hển.

Thẩm Quyến cũng thở gấp, âm thanh trầm đục, tay anh vòng qua ôm chặt vai cô, "Cái miệng nhỏ này của em biết làm càn nhỉ, ai nói anh không muốn gặp em?"

Tô Dạng Nhiên không chịu, "Nhưng vừa nãy anh không nói tiếng nào mà, em nói chuyện anh cũng không thèm quan tâm, không phải là ghét em chứ còn gì nữa?"

"Vừa nãy anh đang suy nghĩ."

"Suy nghĩ gì?"

"Đang suy nghĩ nên đi đâu thì được..." Ngón tay Thẩm Quyến lướt nhẹ qua môi cô.

Tô Dạng Nhiên hiểu ra, mặt ửng đỏ, cắn nhẹ lên tay anh một cái.

Thẩm Quyến bị cắn cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh nhớ em muốn chết."

Tô Dạng Nhiên ngừng cắn.

Thẩm Quyến đột nhiên hỏi, "Sao em lại nghĩ anh không muốn gặp em?"

Tô Dạng Nhiên nhỏ giọng hừ một tiếng, "Cảm giác."

Thẩm Quyến bật cười, ánh mắt nhìn cô cực kỳ cưng chìu, "Chúng ta trở về khách sạn đi, anh muốn em."

Cô đỏ mặt cắn môi, lồng bàn tay mình vào tay anh.