Ông Bố Chiến Thần

Chương 118




Bị Long Thiên Tiếu cho một phát tát đau đớn, Vương Tùng Lâm chết lặng.

“Bốp!”

Vương Tùng Lâm chưa kịp phản ứng lại thì một cái tát nặng nề nữa lại giáng xuống phần mặt bên kia.

“Cậu… cậu muốn làm gì, cậu không muốn sống nữa à? Tôi là người nhà họ Vương đấy. Nếu tôi có chuyện gì thì nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho cậu đâu”.

Bị Long Thiên Tiếu từng bước ép sát, Vương Tùng Lâm chỉ đành nhếch nhác lùi bước, vẻ mặt hoảng loạn la lên.

“Nhà họ Vương lợi hại như thế thì bây giờ có thể cứu ông không? Nếu nhà họ Vương không buông tha cho tôi thì ông cũng phải sống đến khi nhà họ Vương báo thù cho ông mới được!”

Long Thiên Tiếu nhếch miệng, tiếp tục tiến lên.

“Bụp!”

Một cước đạp lên người Vương Tùng Lâm, cả người ông ta bay ra mấy mét rồi mới rơi xuống đất, nhếch nhác vô cùng.

“Người anh em, mạnh mẽ lắm, đánh hay thật, cái loại không biết xấu hổ này đáng đánh”.

Thấy Long Thiên Tiếu thực sự ra tay với Vương Tùng Lâm, tất cả những người vừa bị Vương Tùng Lâm khiêu khích bỗng chốc hét lên, những người có mặt tại đây đều cổ vũ cho Long Thiên Tiếu đánh cho Vương Tùng Lâm một trận.

Thấy Long Thiên Tiếu tiếp tục bước tới, Vương Tùng Lâm hoàn toàn hoảng loạn, đến nhà họ Vương cũng không sợ sao? Thằng nhãi này rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy.

“Nhận thua đi, thực hiện theo đúng những gì đã đánh cược, nếu không hôm nay ông muốn rời khỏi đây cũng hơi khó đấy”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói. Vừa nói anh đạp thêm một phát lên người Vương Tùng Lâm. Cả người ông ta lại bay ra ngoài. Lúc này Long Thiên Tiếu lại đạp một cước vào sườn ông ta, một đạp này, có lẽ cũng đánh gãy mấy cái xương sườn rồi.

“Đợi một chút, tôi nhận thua. Tôi sẽ thực hiện những gì đã cược. Tôi đền tiền”.

Tuy Vương Tùng Lâm nhếch nhác nhưng cảm xúc cũng khá ổn định. Ông ta vùng vẫy, nghiến răng nghiến lợi nói. Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, Long Thiên Tiếu nói đúng, hôm nay, e là ngay cả nhà họ Vương cũng không cứu được ông ta.

Người này lai lịch không rõ ràng, hơn nữa không sợ hãi nhà họ Vương một chút nào. Những chuyện này khiến Vương Tùng Lâm cũng có chút kiêng dè.

“Vậy thì làm đi!”

Long Thiên Tiếu cao cao tại thượng đứng ở đó, ánh mắt lạnh lùng nói.

Dưới ánh nhìn của Long Thiên Tiếu, Vương Tùng Lâm chật vật đứng dậy. Bây giờ, ông ta không biết đã gẫy bao nhiêu xương sườn rồi. Người đàn ông trước mắt, chính là một kẻ điên.

“Bụp!”, một tiếng, Vương Tùng Lâm chật vật đứng dậy lại nặng nề quỳ xuống.

“Chậc chậc chậc, vừa rồi không phải còn lớn lối lắm sao?”

“Không phải nói là nhà họ Vương ghê gớm lắm sao? Nhà họ Vương ghê gớm như vậy mà phải quỳ xuống mất hình tượng thế?”

“Nhà họ Vương ghê thế nhưng không cứu nổi ông ta à, ha ha…”

“Ha ha, hèn thế?”

Ngay lúc Vương Tùng Lâm quỳ xuống, đủ loại giọng nói chế giễu, mỉa mang vang lên. Thậm chí có người còn dùng lời nói vênh váo lúc trước của Vương Tùng Lâm để chế giễu ông ta. Vương Tùng Lâm nghe thấy vậy thì sắc mặt tái mét, cảm giác nhục nhã cắm thẳng vào tim nhưng ông ta nghiến răng, dập đầu xuống đất.

“Bụp!”

Khi ông ta đang muốn dập đầu thì toàn thân lại phải chịu một đòn tấn công mãnh liệt, lại phải hứng một cước khiến Vương Tùng Lâm bay ra xa.

“Loại vô dụng như ông không xứng dập đầu lạy tôi? Thậm chí ông còn không đủ tư cách làm cháu tôi nữa cơ đấy?”

Long Thiên Tiếu nhếch miệng, lạnh lùng nói với giọng lạnh như băng. Vương Tùng Lâm nghe thấy thì hai tay hung hăng siết chặt nắm đấm, nhẫn nhịn sự đau đớn trên thân thể, muốn nói gì nhưng không thể nói ra lời vì thật sự ông ta đang rất đau.

“Cậu…”

Vương Tùng Lâm muốn nói lại thôi, cảm giác nhục nhã trong lòng lại nhiều thêm mấy phần.

“Lần này, coi như bỏ qua. Nếu tôi phát hiện ông dùng ánh mắt đê tiện đó nhìn vợ tôi thì đôi mắt này của ông, hoặc là cái mạng ông cũng không còn nữa đâu”.

Long Thiên Tiếu nhìn Vương Tùng Lâm, vẻ mặt lạnh nhạt nói. Bị ánh mắt đó chiếu thẳng vào người, Vương Tùng Lâm cảm thấy như ánh mắt của một con rắn độc đang rình rập ông ta.

“Tiếp theo, lấy ra 100 ngàn cho cửa hàng 4s, bảo họ chia cho mọi người ở đây”.

Sau khi làm xong mọi việc, Long Thiên Tiếu lại nhìn mọi người xung quanh rồi nói. Những người có mặt ở đây nghe thấy thì ào ào hoan hô. Không ngờ tới xem kịch hay lại còn có tiền cầm về.

“Tôi…”

Vương Tùng Lâm nghe thấy thì bỗng chốc không biết nói gì. Cảm giác khó chịu hơn cả ăn phải ruồi. Bị đánh thảm đến như vậy, còn phải bỏ tiền túi chia cho những người ở đây, khiến trong lòng ông ta tức anh ách.

“Thế nào, ông không muốn?”

Long Thiên Tiếu nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tùng Lâm thì tỏ ra lạnh lùng hỏi.

“Không, không phải. Tôi đồng ý, đồng ý cả hai tay”.

Vương Tùng Lâm vội vàng nói. Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, nếu ông ta đã nhận thua thì nhận thua cho chót. Đến khi ông ta rời khỏi chỗ này, sau khi điều tra rõ lai lịch của thằng cha này rồi ra tay cũng không muộn.

“Thật sao? Tôi thấy ông không vui vẻ đồng ý cho lắm đâu”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Không có đâu. Cậu nhìn lầm rồi. Tôi đồng ý thật lòng mà. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ ra 150 ngàn để khao mọi người, sẽ chuyển khoản tới cửa hàng 4s ngay lập tức, để họ phân chia”.

Vương Tùng Lâm đã hoàn toàn nhận thua. Lúc này, ông ta vội vàng nói, lại còn đưa ra thêm 50 ngàn. 100 ngàn hay 200 ngàn cũng không coi là gì to tát với ông ta. Điều ông ta ghi thù chính là mình đã bị đánh lại còn bị sỉ nhục như thế.

“Chậc chậc chậc. Tôi lần đầu thấy anh trai này đã thấy anh ta phong độ không tầm thường”.

“Đúng vậy, quả là hào hiệp và chính nghĩa, vì dân trừ hại”.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, ở thành phố Lâm Giang, ngoài tôi ra, anh ta là đẹp trai nhất”.

Mọi người bàn tán xôn xao, sự kích động toát ra trong hành động và lời nói, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu cũng hiển nhiên khác hẳn ban đầu.

Nói đùa gì chứ, có thể bỏ ra 2 triệu trong chớp mắt, lại dám đánh người nhà họ Vương thành như vậy chắc chắn là lai lịch không nhỏ. Thậm chí, bối cảnh còn mạnh hơn nhà họ Vương rất nhiều.

Sau khi làm xong tất cả, Long Thiên Tiếu dắt tay Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài.

“Dạ, thưa anh, chiếc xe này anh có mua nữa không ạ?”

Lúc này, nữ nhân viên có chút lo lắng nói. Sau khi nhìn thấy hành động của Long Thiên Tiếu, ấn tượng của cô ta về anh đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí thái độ trong lời nói cũng đã cung kính hơn nhiều.

Không ngờ, người nhìn có vẻ tầm thường như vậy lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy.

“Tại sao lại không mua? Chiếc xe này tôi đã mua rồi, lẽ nào các cô muốn nuốt tiền à?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy chỉ nhạo báng mà nói.

“À dạ? Không phải, ý của tôi không phải như thế. Anh Long, thật sự xin lỗi anh. Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong anh tha thứ. Nếu anh vẫn muốn chiếc xe này thì đương nhiên có thể lái đi. Anh đã thanh toán đủ rồi ạ”.

Sau khi làm xong mọi việc, Long Thiên Tiếu lại nhìn mọi người xung quanh rồi nói. Những người có mặt ở đây nghe thấy thì ào ào hoan hô. Không ngờ tới xem kịch hay lại còn có tiền cầm về.

“Tôi…”

Vương Tùng Lâm nghe thấy thì bỗng chốc không biết nói gì. Cảm giác khó chịu hơn cả ăn phải ruồi. Bị đánh thảm đến như vậy, còn phải bỏ tiền túi chia cho những người ở đây, khiến trong lòng ông ta tức anh ách.

“Thế nào, ông không muốn?”

Long Thiên Tiếu nhìn thấy vẻ mặt của Vương Tùng Lâm thì tỏ ra lạnh lùng hỏi.

“Không, không phải. Tôi đồng ý, đồng ý cả hai tay”.

Vương Tùng Lâm vội vàng nói. Anh hùng không sợ thiệt trước mắt, nếu ông ta đã nhận thua thì nhận thua cho chót. Đến khi ông ta rời khỏi chỗ này, sau khi điều tra rõ lai lịch của thằng cha này rồi ra tay cũng không muộn.

“Thật sao? Tôi thấy ông không vui vẻ đồng ý cho lắm đâu”.

Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.

“Không có đâu. Cậu nhìn lầm rồi. Tôi đồng ý thật lòng mà. Tôi quyết định rồi, tôi sẽ bỏ ra 150 ngàn để khao mọi người, sẽ chuyển khoản tới cửa hàng 4s ngay lập tức, để họ phân chia”.

Vương Tùng Lâm đã hoàn toàn nhận thua. Lúc này, ông ta vội vàng nói, lại còn đưa ra thêm 50 ngàn. 100 ngàn hay 200 ngàn cũng không coi là gì to tát với ông ta. Điều ông ta ghi thù chính là mình đã bị đánh lại còn bị sỉ nhục như thế.

“Chậc chậc chậc. Tôi lần đầu thấy anh trai này đã thấy anh ta phong độ không tầm thường”.

“Đúng vậy, quả là hào hiệp và chính nghĩa, vì dân trừ hại”.

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, ở thành phố Lâm Giang, ngoài tôi ra, anh ta là đẹp trai nhất”.

Mọi người bàn tán xôn xao, sự kích động toát ra trong hành động và lời nói, ánh mắt nhìn Long Thiên Tiếu cũng hiển nhiên khác hẳn ban đầu.

Nói đùa gì chứ, có thể bỏ ra 2 triệu trong chớp mắt, lại dám đánh người nhà họ Vương thành như vậy chắc chắn là lai lịch không nhỏ. Thậm chí, bối cảnh còn mạnh hơn nhà họ Vương rất nhiều.

Sau khi làm xong tất cả, Long Thiên Tiếu dắt tay Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài.

“Dạ, thưa anh, chiếc xe này anh có mua nữa không ạ?”

Lúc này, nữ nhân viên có chút lo lắng nói. Sau khi nhìn thấy hành động của Long Thiên Tiếu, ấn tượng của cô ta về anh đã hoàn toàn thay đổi, thậm chí thái độ trong lời nói cũng đã cung kính hơn nhiều.

Không ngờ, người nhìn có vẻ tầm thường như vậy lại có sức mạnh kinh khủng đến vậy.

“Tại sao lại không mua? Chiếc xe này tôi đã mua rồi, lẽ nào các cô muốn nuốt tiền à?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy chỉ nhạo báng mà nói.

“À dạ? Không phải, ý của tôi không phải như thế. Anh Long, thật sự xin lỗi anh. Tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong anh tha thứ. Nếu anh vẫn muốn chiếc xe này thì đương nhiên có thể lái đi. Anh đã thanh toán đủ rồi ạ”.

Nữ nhân viên vội vàng nói. Lúc này trong lòng cô ta đã hối hận muốn chết, nghĩ lại thái độ của mình, cô ta đã chuẩn bị tốt tinh thần bị Long Thiên Tiếu làm khó. Nhưng Long Thiên Tiếu lại dường như không có hứng thú với chuyện đó.

“Vậy được rồi, nhanh chóng xử lý các thủ tục liên quan đi”.

Long Thiên Tiếu nói.

“Vâng vâng, bây giờ tôi đi ngay đây ạ. Xin anh đợi một chút”.

Nữ nhân viên vô cùng lo lắng nói, vội vội vàng vàng đi làm các thủ tục liên quan.

“Anh lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Sau khi nữ nhân viên rời đi, Cố Tuyết Cầm mới nhỏ giọng hỏi.