Ông Bố Chiến Thần

Chương 120




BMW X7 cũng là một chiếc xe hạng sang, Cố Tuyết Cầm không ngờ rằng có một ngày, cô lại được lái một chiếc xe đắt đỏ như vậy.

“Cô có bằng lái mà, thử lái chút xem nào”.

Long Thiên Tiếu khẽ cười, sau đó nói.

“Nhưng mà đã lâu lắm rồi tôi không lái xe. Sợ lái không tốt lắm đâu”.

Cố Tuyết Cầm có chút lo lắng nói.

“Có tôi ở đây, không phải sợ. Cô thử lái xem!”

Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.

“Được”.

Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì ngồi vào ghế lái. Cô nắm vô lăng, khởi động xe, chiếc xe chậm rãi di chuyển, nhưng vì đã lâu rồi không lái xe nên cô điều khiển vô lăng hơi khó khăn. Rõ ràng là Long Thiên Tiếu cũng nhận ra điểm này nên một bàn tay cũng nắm lấy vô lăng, giúp cô điều khiển phương hướng.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Cố Tuyết Cầm lái xe, hỏi. Nhờ có sự trợ giúp của Long Thiên Tiếu, tuy rằng lái xe vẫn còn hơi cứng nhưng dù sao cũng đã tốt hơn lúc trước nhiều. Nhiều năm rồi không lái xe nên cũng cảm thấy không quen tay.

“Tập đoàn Long Đằng”.

Long Thiên Tiếu đáp lời.

“Anh muốn quay về làm sao?”

Cố Tuyết Cầm hỏi.

“Không phải, tôi nói rồi, đi xem kịch”.

Long Thiên Tiếu lắc đầu, nhếch khóe miệng rồi nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế thì tấp xe vào lề đường để dừng lại.

“Anh lái đi”.

Cố Tuyết Cầm từ ghế lái đi xuống, nói với Long Thiên Tiếu. Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cũng không từ chối, quả thật, Cố Tuyết Cầm vẫn chưa thạo, anh chỉ muốn Cố Tuyết Cầm được trải nghiệm tính năng của BMW X7 mà thôi.

Long Thiên Tiếu nhanh nhẹn ngồi lên ghế lái rồi khởi hành xe.

“Có kịch hay gì ở tập đoàn Long Đằng mà xem thế?”

Cố Tuyết Cầm nghi ngờ hỏi.

“Đến rồi thì cô biết ngay thôi”.

Long Thiên Tiếu khởi động xe, rồi nói.

“Chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác với tập đoàn Long Đằng à?”

Cố Tuyết Cầm nghĩ tới sự việc xảy ra lần này, đôi mày thanh tú khẽ cau lại, vô cùng lo lắng nói. Dù sao, Quách Lâm cũng là người của tập đoàn Long Đằng, là cánh tay phải của Tần Viễn Lâm. Bây giờ, một người quan trọng như vậy lại bị đánh một cách thê thảm, cho dù ông ta và Long Thiên Tiếu có quan hệ tốt tới đâu thì trong lòng nhất định là sẽ không vui.

Tần Viễn Lâm không vui thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến chuyện hợp tác.

“Không ảnh hưởng gì cả, cô yên tâm nhé. Nói cho cùng, Quách Lâm chỉ là một con chó muốn cắn chủ. Tôi chỉ đành đưa anh ta đi gặp phật tổ thôi”.

Long Thiên Tiếu nói với giọng chắc nịch. Cố Tuyết Cầm nghe thấy vậy thì mặc dù cảm thấy có chút cường điệu nhưng cô tin tưởng, biểu hiện của Long Thiên Tiếu mấy ngày nay đã chứng minh anh vẫn còn rất nhiều bí mật không để người khác biết.

“Vấn đề là, Quách Lâm không chỉ là người của tập đoàn Long Đằng mà còn là người của nhà họ Quách. Nhà họ Quách cũng là một trong những dòng họ hàng trên ở thành phố Lâm Giang, hơn nữa, nghe lời của Quách Lâm thì địa vị của anh ta ở trong nhà họ Quách cũng không thấp”.

Cố Tuyết Cầm vẫn kiêng dè nói.

“Dòng họ hàng trên thì sao? Một dòng họ không nhìn thấy mặt trời ngày mai thì có gì đáng sợ?”

Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì cười khẩy, lời nói cũng đem theo vài phần khinh thường. Nghe lời anh nói, Cố Tuyết Cầm cũng không nói chuyện nữa, chỉ khẽ cau mày, hi vọng những gì anh nói là thật.

Ở thành phố Lâm Giang, ngay cả nhà họ Cố bọn họ cũng không thể so với dòng họ như nhà họ Quách.

Long Thiên Tiếu lái xe đi thẳng về phía tập đoàn Long Đằng.

Quảng trường phía trước tập đoàn Long Đằng. Lúc này đã chật cứng những chiếc xe sang. Gần một trăm chiếc xe sang vây xung quanh tạo thành một khoảng trống rất lớn ở giữa.

Đứng cạnh những chiếc xe đó là vài người mặt áo vest, giày da, hoặc đám người trông như dân xã hội, trên tay đầy những hình xăm chằng chịt, trong tay cầm gậy sắt.

Ở giữa trung tâm quảng trường là một lão già trông rất cứng cỏi, dưới chân ông ta có một cái cáng, trên cáng là một người quấn băng kín như xác ướp.

“Tần Viễn Lâm, ông phải cho tôi một lời giải thích. Con trai tôi làm việc ở chỗ ông, vì sao lại bị thương nặng như vậy!”

Quách Đông Thiên chỉ vào mặt Tần Viễn Lâm, tức tối nói.

“Nó đáng bị như thế. Nếu không phải nó mưu mô xấu xa thì sao lại bị đánh như vậy chứ?”

Tần Viễn Lâm đi ra từ tòa nhà Long Đằng, giọng nói lạnh lùng. Đối diện với trận thế hoành tráng trước mặt mà dường như ông ta không hoảng loạn chút nào.

“Mưu mô xấu xa? Sao lại mưu mô xấu xa? Con trai tôi giỏi giang từ bé, chẳng qua nó chỉ muốn ngủ với một con đàn bà thấp hèn mà thôi. Vậy mà người của ông lại đánh nó thành bộ dạng này!”

Quách Đông Thiên dường như nghe thấy một câu nói đùa rất buồn cười. Ông ta chỉ có một đứa con trai, từ nhỏ đã được nuông chiều thành hư, hầu như mọi yêu cầu của anh ta đều được đáp ứng. Tập đoàn Long Đằng này lại vì một con đàn bà thấp hèn mà đánh nó như vậy?

Con đàn bà kia lấy gì để so với con trai ông ta chứ?

“Gia chủ nhà họ Quách, tôi với ông cũng coi như có chút giao tình, nếu không con trai ông cũng không thể trở thành trợ lý của tôi. Nhưng tôi có gì nói nấy. Con trai ông đáng bị như vậy. Trên đời này, không phải ai ông cũng có thể chọc vào đâu”.

Tần Viễn Lâm không chút sợ hãi, bình tĩnh đứng ở giữa, lạnh lùng nói.

“Tần Viễn Lâm, ông văn vở cái gì thế. Trước khi tới, lẽ nào tôi còn chưa điều tra rõ. Kẻ hại con trai tôi tên là Long Thiên Tiếu, năm năm trước tới ở rể nhà họ Cố. Nhà họ Cố chỉ là một dòng họ nhỏ, mà Long Thiên Tiếu chỉ là một thằng đi ở rể, không hề có địa vị gì đáng nói. Vốn dĩ chỉ là một thằng vô dụng. Trong năm năm, ăn của vợ, dùng của vợ, quả thực là một thằng bất lực đến tận cùng của bất lực”.

Quách Đông Thiên chỉ thẳng vào Tần Viễn Lâm, nói toạc hết mọi chuyện.

“Nếu ông đã tin vẻ bề ngoài ông nhìn thấy vậy thì cứ tin đi. Dù sao tập đoàn Long Đằng của tôi sẽ không giao ra bất cứ ai. Lỗi của con trai ông, dù bây giờ chết ngay tại chỗ thì tôi cũng thấy đáng đời. Còn nếu bây giờ nó không chết thì tôi thấy, hôm nay nó cũng phải chết là cái chắc”.

Tần Viễn Lâm vẫn lạnh nhạt nói.

“Ha ha ha… Tần Viễn Lâm, tôi hiểu rồi. Ông hạ quyết tâm đối chọi với tôi đúng không?”

Quách Đông Thiên bỗng cười lớn, hét lên.

“Không phải, ông nghĩ nhiều quá đấy. Tôi khuyên ông rút lui ngay bây giờ đi. Đợi lát nữa Long Thiên Tiếu tới thì cúi đầu xin lỗi, có lẽ còn giữ được vinh hoa phú quý của nhà họ Quách. Còn con trai của ông, tôi khuyên ông từ bỏ đi. Nhìn bộ dạng kia, rõ ràng đã bị phế rồi. Nó cũng coi như đáng phải gánh tội. Là bạn tốt nhiều năm, tôi khuyên ông một câu, đừng làm cái chuyện tự tay phá hủy dòng họ nhà mình nữa”.

Tần Viễn Lâm vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói.

“Gia chủ nhà họ Quách, tôi với ông cũng coi như có chút giao tình, nếu không con trai ông cũng không thể trở thành trợ lý của tôi. Nhưng tôi có gì nói nấy. Con trai ông đáng bị như vậy. Trên đời này, không phải ai ông cũng có thể chọc vào đâu”.

Tần Viễn Lâm không chút sợ hãi, bình tĩnh đứng ở giữa, lạnh lùng nói.

“Tần Viễn Lâm, ông văn vở cái gì thế. Trước khi tới, lẽ nào tôi còn chưa điều tra rõ. Kẻ hại con trai tôi tên là Long Thiên Tiếu, năm năm trước tới ở rể nhà họ Cố. Nhà họ Cố chỉ là một dòng họ nhỏ, mà Long Thiên Tiếu chỉ là một thằng đi ở rể, không hề có địa vị gì đáng nói. Vốn dĩ chỉ là một thằng vô dụng. Trong năm năm, ăn của vợ, dùng của vợ, quả thực là một thằng bất lực đến tận cùng của bất lực”.

Quách Đông Thiên chỉ thẳng vào Tần Viễn Lâm, nói toạc hết mọi chuyện.

“Nếu ông đã tin vẻ bề ngoài ông nhìn thấy vậy thì cứ tin đi. Dù sao tập đoàn Long Đằng của tôi sẽ không giao ra bất cứ ai. Lỗi của con trai ông, dù bây giờ chết ngay tại chỗ thì tôi cũng thấy đáng đời. Còn nếu bây giờ nó không chết thì tôi thấy, hôm nay nó cũng phải chết là cái chắc”.

Tần Viễn Lâm vẫn lạnh nhạt nói.

“Ha ha ha… Tần Viễn Lâm, tôi hiểu rồi. Ông hạ quyết tâm đối chọi với tôi đúng không?”

Quách Đông Thiên bỗng cười lớn, hét lên.

“Không phải, ông nghĩ nhiều quá đấy. Tôi khuyên ông rút lui ngay bây giờ đi. Đợi lát nữa Long Thiên Tiếu tới thì cúi đầu xin lỗi, có lẽ còn giữ được vinh hoa phú quý của nhà họ Quách. Còn con trai của ông, tôi khuyên ông từ bỏ đi. Nhìn bộ dạng kia, rõ ràng đã bị phế rồi. Nó cũng coi như đáng phải gánh tội. Là bạn tốt nhiều năm, tôi khuyên ông một câu, đừng làm cái chuyện tự tay phá hủy dòng họ nhà mình nữa”.

Tần Viễn Lâm vẫn lạnh lùng, thản nhiên nói.

“Tần Viễn Lâm, tôi thấy ông dầu muối không ăn đúng không? Tốt lắm, cực kỳ tốt. Ông cho rằng ông đứng ở đây thì chúng tôi không dám làm gì ông sao. Người đâu, xông lên cho tôi, lục soát từ trong ra ngoài, đến bao giờ tìm được thằng khốn đánh cậu chủ thì thôi”.

Quách Đông Thiên lại gào lên. Đám đàn em nghe thấy vậy cũng bắt đầu hành động.

Đúng lúc này, một chiếc BMW X7 chậm rãi đi tới. Chiếc xe này đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, vì thời điểm xuất hiện hơi đặc biệt một chút.