Ông Bố Chiến Thần

Chương 126




“Ông đang lợi dụng tôi! Muốn mượn tay tôi diệt trừ Quách Lâm”.

Sắc mặt Long Thiên Tiếu lạnh như băng, nhìn về phía Tần Viễn Lâm ngữ khí lạnh lùng thốt ra.

“Cái này...thầy Long sao tôi dám chứ?”

Tần Viễn Lâm nghe vậy vẻ mặt cả kinh nhìn về phía Long Thiên Tiếu.

“Ông hẳn không còn lý do giữ Quách Lâm ở bên cạnh, cho nên ông muốn mượn tay tôi diệt trừ Quách Lâm, chẳng lẽ ông không thừa nhận chuyện này sao? Nhà họ Quách có liên quan đến các thế lực ngầm ở thành phố Lâm Giang, hai giới hắc bạch không thể chung đường, một trong ba đại gia tộc tạo thành mối uy hiếp đối với nhà họ Tần chính là nhà họ Quách”.

Long Thiên Tiếu lại nói, ánh mắt dừng trên người Tần Viễn Lâm, Tần Viễn Lâm cũng cảm thấy mình hoàn toàn như bị nhìn thấu, bị Long Thiên Tiếu nhìn chằm chằm ông ta cũng có cảm giảm lạnh thấu xương.

“Thầy Long tôi cũng không có ác ý đâu, tôi chỉ thuận thời cơ thôi. Tôi chỉ muốn nhân dịp này diệt trừ Quách Lâm. Nhưng không nghĩ tới Quách Lâm lại phát điên lên như vậy, càng không thể ngờ thầy Long lại trực tiếp san bằng nhà họ Quách”.

Tần Viễn Lâm sợ hãi nói, Long Thiên Tiếu có thể san bằng nhà họ Quách thì đương nhiên cũng có thể san bằng nhà họ Tần, nhà họ Quách bị diệt khiến ông ta nhận thức rõ được thế lực của Long Thiên Tiếu kh ủng bố thế nào.

“Tiêu diệt nhà họ Quách không phải do tôi làm mà do bạn tôi làm”.

Long Thiên Tiếu thản nhiên nói, nghe xong lời này của Tần Viễn Lâm cũng thầm oán trong lòng, không phải cậu làm mà bạn cậu ta làm thì cũng có gì khác nhau đâu, không có cậu sai khiến thì bạn cậu đoán chừng cũng không ra tay rồi!

“Phải phải phải, tôi hiểu mà, chuyện này không chút liên quan gì đến thầy Long”.

Tần Viễn Lâm cũng hiểu được ý của Long Thiên Tiếu, anh đang che giấu sự tồn tại của mình, cũng đang giấu đi năng lực của mình, anh không muốn thu hút sự chú ý của người khác, càng không muốn bại lộ thân phận.

“Tôi không thích cảm giác bị người khác lợi dụng. Dù chỉ vô tình hay là thuận thời cơ”.

Long Thiên Tiếu lại thản nhiên nói, lời này dừng bên tai Tần Viễn Lâm như vang lên từng tiếng keng keng.

“Tôi hiểu rồi, không có lần sau đâu, tuyệt đối không có lần sau đâu”.

Tần Viễn Lâm vỗ ngực cam đoan nói.

Ở bên này Cố Tuyết Cầm với vẻ mặt khó hiểu, Tần Viễn Lâm đang e dè Long Thiên Tiếu sao? Nhà họ Quách bị diệt đương nhiên có liên quan đến Long Thiên Tiếu, chẳng lẽ nói Long Thiên Tiếu có liên quan đến chiến khu Nam Cảnh sao?

Trong lòng Cố Tuyết Cầm có rất nhiều nghi vấn, giờ thấy thái độ của Tần Viễn Lâm với Long Thiên Tiếu cô lại càng thêm nghi ngờ.

“Còn có chuyện gì nữa không?”, Long Thiên Tiếu hỏi.

“Chuyện của Quách Lâm, bên này tôi đã xử lý xong. Về chuyện hợp tác với nhà họ Cố, giờ đây đã đổi người phụ trách, sẽ do con gái Tần Tiểu Manh của tôi lo liệu”.

Tần Viễn Lâm hít một hơi sau đó mới nói. Để cho Tần Tiểu Manh phụ trách chuyện hợp tác với nhà họ Cố cũng là cách thức thể hiện thành ý. Nói chung một gia tộc nhỏ như nhà họ Cố căn bản không đủ tư cách hợp tác với họ, chứ đừng nói để đích thân con gái lớn nhà họ Tần phụ trách dự án này.

Hết thảy chuyện này đều vì Long Thiên Tiếu mà thôi, nhà họ Tần có Long Thiên Tiếu mới có ngày hôm nay, Tần Viễn Lâm ông cũng không quên câu uống nước nhớ nguồn.

“Cái này...”

Cố Tuyết Cầm cũng thấy ngạc nhiên, để Tần Tiểu Manh chịu trách nhiệm cho dự án này vậy thì ý nghĩa hoàn toàn khác rồi. Tần Tiểu Manh là con gái lớn nhà họ Tần cô bé tự mình lo liệu hạng mục, nếu tin tức này truyền ra ngoài biểu thị nhà họ Tần vô cùng coi trọng dự án lần này.

“Vậy cứ quyết như vậy đi. Về sau cô Tần sẽ liên hệ thêm với vợ tôi”.

Long Thiên Tiếu rất hài lòng với sắp xếp của Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh cô bé này anh xem như cũng có chút hiểu biết, so sánh dông dài đôi khi có chút chua ngoa nhưng xét tổng thể vẫn là người rộng lượng.

“Còn những chuyện khác liên quan đến nhà họ Quách bây giờ vẫn đang trong quá trình xử lý, tôi sẽ nói với thầy Long sau. Trước khi phát sinh những chuyện hôm nay tôi đã nói rõ rồi, ngoại trừ mấy người bảo vệ trong đoàn ra thì không ai chứng kiến chuyện này cả, còn mấy người bảo vệ đó, tôi cũng đã bảo họ im miệng lại rồi”.

Tần Viễn Lâm lại nói.

“Được rồi”.

Long Thiên Tiếu gật gật đầu nói.

“Nếu không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài xử lý chuyện trước đây”.

Tần Viễn Lâm lại nói, Long Thiên Tiếu ừ một tiếng Tần Viễn Lâm mới lui ra ngoài, rời khỏi văn phòng của anh. Sau khi rời khỏi văn phòng của Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta tự sờ lên lưng áo phía sau nó vậy mà đã ướt đẫm cả rồi. Long Thiên Tiếu này quả nhiên không phải người thường, chính ông bị anh ta nhìn chằm chằm đến toàn thân đổ mồ hôi, khí thế áp bức người này thật sự đáng sợ.

“Ông ta hình như rất sợ anh”.

Sau khi Tần Viễn Lâm rời đi, Cố Tuyết Cầm mới hỏi.

“Làm những chuyện thất đức chẳng lẽ không nên sợ tôi sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đáp lại, Cố Tuyết Cầm đảo cặp mắt đã trắng dã ra, cho dù làm chuyện thất đức cũng không cần phải sợ hãi đến mức đó chứ?

“Vừa rồi vì sao lại vội vã rời đi như vậy, xe chúng ta còn đỗ bên kia quảng trường không biết có bị tha đi không nữa”.

Cố Tuyết Cầm biết mình hỏi cũng chẳng được tác dụng gì bèn chuyển chủ đề.

“Xe sẽ không bị tha đi đâu, trong trường hợp này tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, có người xử lý xong chuyện này rồi, tôi còn ở chỗ này làm gì nữa chứ?”

Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu có chút cảm thán nói.

“Trực thăng vũ trang ở chiến khu Nam Cảnh là bạn anh gọi đến sao?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi, cô lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy chiến trận nào lớn thế. Hôm nay nhìn thấy Quách Lâm và Quách Đông trực tiếp bị giế t chết trong lòng cô bây giờ còn có cảm giác bàng hoàng, nghĩ đến cảnh tượng đó cô còn muốn nôn khan.

Nhưng điều khiến cô khó hiểu đó là sau khi Long Thiên Tiếu nhìn thấy hết thảy, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như cảnh tượng này cũng không phải lần đầu anh ta thấy mà rất bình thường như đã thành một thói quen rồi.

“Cũng có tác động từ bạn tôi, chủ yếu vẫn là nhà họ Quách tự tìm đường chết, bọn họ cấu kết với thế lực ngầm, có bị diệt trừ hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn đúng chứ? Vì vậy chuyện này là ngẫu nhiên cũng là tất yếu thôi”.

Long Thiên Tiếu lại uống ngụm trà, đây là cái cớ tốt nhất anh có thể nghĩ ra, vào lúc này vừa hay có thể mang ra dùng.

Đối diện với câu trả lời có cũng như không của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm lại lườm anh, cô cũng không muốn nói nhiều đến chuyện này nữa.

“Tiểu Tịch sắp tan học rồi bây giờ chúng ta đến đó đi!”

Long Thiên Tiếu nhìn nhìn đồng hồ sau đó nói với Cố Tuyết Cầm.

“Được, sau đó chúng ta về nhà đi, tôi không muốn quay về công ty nữa”.

“Vậy cứ quyết như vậy đi. Về sau cô Tần sẽ liên hệ thêm với vợ tôi”.

Long Thiên Tiếu rất hài lòng với sắp xếp của Tần Viễn Lâm, Tần Tiểu Manh cô bé này anh xem như cũng có chút hiểu biết, so sánh dông dài đôi khi có chút chua ngoa nhưng xét tổng thể vẫn là người rộng lượng.

“Còn những chuyện khác liên quan đến nhà họ Quách bây giờ vẫn đang trong quá trình xử lý, tôi sẽ nói với thầy Long sau. Trước khi phát sinh những chuyện hôm nay tôi đã nói rõ rồi, ngoại trừ mấy người bảo vệ trong đoàn ra thì không ai chứng kiến chuyện này cả, còn mấy người bảo vệ đó, tôi cũng đã bảo họ im miệng lại rồi”.

Tần Viễn Lâm lại nói.

“Được rồi”.

Long Thiên Tiếu gật gật đầu nói.

“Nếu không có chuyện gì nữa tôi ra ngoài xử lý chuyện trước đây”.

Tần Viễn Lâm lại nói, Long Thiên Tiếu ừ một tiếng Tần Viễn Lâm mới lui ra ngoài, rời khỏi văn phòng của anh. Sau khi rời khỏi văn phòng của Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta tự sờ lên lưng áo phía sau nó vậy mà đã ướt đẫm cả rồi. Long Thiên Tiếu này quả nhiên không phải người thường, chính ông bị anh ta nhìn chằm chằm đến toàn thân đổ mồ hôi, khí thế áp bức người này thật sự đáng sợ.

“Ông ta hình như rất sợ anh”.

Sau khi Tần Viễn Lâm rời đi, Cố Tuyết Cầm mới hỏi.

“Làm những chuyện thất đức chẳng lẽ không nên sợ tôi sao?”

Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đáp lại, Cố Tuyết Cầm đảo cặp mắt đã trắng dã ra, cho dù làm chuyện thất đức cũng không cần phải sợ hãi đến mức đó chứ?

“Vừa rồi vì sao lại vội vã rời đi như vậy, xe chúng ta còn đỗ bên kia quảng trường không biết có bị tha đi không nữa”.

Cố Tuyết Cầm biết mình hỏi cũng chẳng được tác dụng gì bèn chuyển chủ đề.

“Xe sẽ không bị tha đi đâu, trong trường hợp này tôi cũng không muốn ở lại chỗ này, có người xử lý xong chuyện này rồi, tôi còn ở chỗ này làm gì nữa chứ?”

Long Thiên Tiếu hơi ngẩng đầu có chút cảm thán nói.

“Trực thăng vũ trang ở chiến khu Nam Cảnh là bạn anh gọi đến sao?”

Cố Tuyết Cầm lại hỏi, cô lớn như vậy rồi cũng chưa từng thấy chiến trận nào lớn thế. Hôm nay nhìn thấy Quách Lâm và Quách Đông trực tiếp bị giế t chết trong lòng cô bây giờ còn có cảm giác bàng hoàng, nghĩ đến cảnh tượng đó cô còn muốn nôn khan.

Nhưng điều khiến cô khó hiểu đó là sau khi Long Thiên Tiếu nhìn thấy hết thảy, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, tựa như cảnh tượng này cũng không phải lần đầu anh ta thấy mà rất bình thường như đã thành một thói quen rồi.

“Cũng có tác động từ bạn tôi, chủ yếu vẫn là nhà họ Quách tự tìm đường chết, bọn họ cấu kết với thế lực ngầm, có bị diệt trừ hay không cũng chỉ là chuyện sớm muộn đúng chứ? Vì vậy chuyện này là ngẫu nhiên cũng là tất yếu thôi”.

Long Thiên Tiếu lại uống ngụm trà, đây là cái cớ tốt nhất anh có thể nghĩ ra, vào lúc này vừa hay có thể mang ra dùng.

Đối diện với câu trả lời có cũng như không của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm lại lườm anh, cô cũng không muốn nói nhiều đến chuyện này nữa.

“Tiểu Tịch sắp tan học rồi bây giờ chúng ta đến đó đi!”

Long Thiên Tiếu nhìn nhìn đồng hồ sau đó nói với Cố Tuyết Cầm.

“Được, sau đó chúng ta về nhà đi, tôi không muốn quay về công ty nữa”.

Cố Tuyết Cầm lên tiếng cũng đứng lên. Hiện tại cơ thể cô đã khôi phục gần như bình thường, thể trạng không khác lúc bình thường là mấy, cô có chút cả kinh về phương pháp xoa bóp thần kỳ của Long Thiên Tiếu.

Ngay cả với phương pháp y học hiện đại, để cứu một người trúng độc phải mất rất nhiều tuần, nhưng Long Thiên Tiếu chỉ mới ấn vài cái, cơ thể cô đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hai người đi xuống dưới tầng, đi đến nơi đỗ xe. Vào lúc này, Trần Hướng Thiên dẫn theo một nhóm người đang đánh nhau ở chỗ đó. Nhìn thấy Long Thiên Tiếu đến, Trần Hướng Thiên vội chạy lại đón.