Ông Chồng Ngông Cuồng Cố Chấp Của Úc Ngư
Trở lại biệt thự, Lục Phái nấu món cá. Sau khi hai người ăn xong, Lục Phái còn có cuộc họp video ở nước ngoài nên bảo Úc Ngư ngoan (?) rồi đi về thư phòng, còn Úc Ngư thì lên mạng livestream.
"Hôm nay tớ tặng bento tình yêu, anh ấy thì làm cá ăn. Ngày mai sẽ vẽ tranh nhé, vẽ Nhật kí của nhóc con ha."
Có vài fan cứng lên mạng an ủi cậu vì chuyện hôm nay, Úc Ngư nói không sao đâu. Trong lòng Úc Ngư biết cha Lục là người rất truyền thống, bọn họ chưa công khai là vì Lục Phái nói phải chờ một chút nữa, đợi đến khi anh sắp xếp hết thảy mọi thứ thì lúc đó ngay cả cha Lục cũng không thể can thiệp anh.
Cậu rất tin vào Lục Phái ở điểm này, cậu tin rằng Lục Phái sẽ sắp xếp mọi việc chuẩn xác, cậu chỉ cần nghe theo lời của Lục Phái. Cậu nhịn không được mà đọc bình luận, dù sao những thứ khó nghe vẫn là mấy cái kia. Khi Lục Phái quay về sau cuộc họp, Úc Ngư đã ngủ say với chiếc điện thoại trên tay.
Lục Phái giảm độ sáng của đèn ngủ, tắm xong liền lên giường. Hai hàng lông mày của Úc Ngư khẽ nhíu lại, cảm giác giường chuyển động một chút, tự động ôm lấy Lục Phái như con bạch tuộc.
"... Anh ơi, muốn vào nhà vệ sinh!..."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Úc Ngư nhăn lại, dụi dụi mắt, vẻ mặt vô cùng ngây ngốc lại rất cấp bách: "Gấp chết rồi!... Em tìm nhà vệ sinh nửa ngày trời mà chẳng thấy đâu, em không nín được nữa!... Em muốn đi tiểu!"
Cậu mơ mơ màng màng hấp ta hấp tấp đang muốn bước xuống giường, Lục Phái đã bế cậu lên. Úc Ngư còn lơ tơ mơ nên chưa mở mắt ra, để Lục Phái dỗ dành đi tiểu xong, mặc lại quần ngủ vào, rửa tay sạch sẽ rồi ôm lên giường thì mới chịu tỉnh dậy.
Lục Phái hôn cậu: "... Ngoan, ngủ đi."
Nhưng Úc Ngư đã tỉnh rồi, cậu ầm ừ dùng giọng mũi hỏi: "... Lục Phái, một ngày nào đó anh... sẽ cảm thấy em vừa già vừa xấu, toàn thân đầy khuyết điểm, cái gì cũng không biết ư?"
Lục Phái vốn đang chuẩn bị ngủ, lông mày lập tức nhăn lại: "Ai lại nói bậy bạ gì với em rồi?"
Úc Ngư bị dọa bởi giọng điệu của Lục Phái: "Không có ạ... chỉ là... anh sẽ không cảm thấy em quá ỷ lại vào anh, giống như..."
Úc Ngư nghĩ kỹ một chút, từ đó gọi là gì nhỉ?
"... Giống như... không có cái tôi và tính cách độc lập! Loại người này rất dễ bị người yêu vứt bỏ vì chán ghét."
Lục Phái im lặng một lúc, sau đó đưa tay lên để Úc Ngư nhìn mình: "Bé con, có phải là vì anh không cho em ra ngoài làm việc, không cho em lái xe, cũng không thích em có quá nhiều bạn, không cho em sang nước ngoài học vẽ nên em không thích cuộc sống như vậy, quá nhàm chán đúng không?"
Lục Phái thở dài, hai bên lông mày mang theo phần bất lực. Anh ôm Úc Ngư chặt hơn: "... Anh xin lỗi em. Bé con à, chỉ là đôi lúc anh..."
Chỉ là đôi lúc anh không thể kiềm chế được mà thôi vì anh mang trong mình dòng máu của người mẹ điên loạn đã mất đó. Khi lớn lên, bọn họ ngày càng có nhiều bạn học hơn, mối quan hệ xã hội ngày càng rộng. Sợi dây cung ẩn sâu trong tâm trí lẫn dòng máu nọ của Lục Phái càng ngày càng mỏng, càng ngày càng căng hơn. Mỗi lần Úc Ngư rời khỏi tầm mắt và lòng bàn tay của anh đều gần như khiến anh phát điên.
Vào năm tốt nghiệp đó, thầy hướng dẫn của Úc Ngư đã đề cử người có tài năng như Úc Ngư theo học vẽ sơn dầu tại một trường nghệ thuật nổi tiếng của Ý. Tuy nhiên, vì công ty đang trong giai đoạn quan trọng chuẩn bị đưa ra thị trường nên Lục Phái rất bận rộn, không thể phân thân cùng cậu sang Ý du học được.
Anh không muốn Úc Ngư đi, nhưng anh không nói, điều này là vì anh đã cố hết sức cho Úc Ngư tự do và duy trì sự cân bằng. Rốt cục lại là vì Úc Ngư nhìn ra anh ngày càng phờ phạc luôn lo lắng nên đã nói với thầy hướng dẫn là mình sẽ không đi.
Sự việc này đã thành nút thắt trong lòng Lục Phái làm trái tim của Lục Phái đầy cảm giác ray rứt và tội lỗi:
"... Xin lỗi bé con... anh có bệnh... anh đang cố gắng hết sức để cân bằng lại... tha thứ cho anh được không..."
"Không được nói bậy!" Hai người bọn họ bên nhau lâu năm như thế, sự tình của mẹ Lục Phái cậu biết cả rồi. Thật ra Úc Ngư đã sớm phát giác ra từ trước, cho dù cậu không hiểu rõ, cũng biết nó có rất nhiều quyết định nhưng Lục Phái đã thực sự vô cùng đau khổ.
Úc Ngư đứng dậy, tức giận nói: "Là chính em không muốn đi, em không muốn phải xa anh lâu như vậy. Vừa nghĩ đến việc rời xa anh ba năm thôi là em đã không chịu nổi rồi!... Một chút cũng chịu không được mà từ nhỏ em đã không thích làm những việc anh không muốn để em làm. Em ở nhà thì có gì sai, em chỉ không muốn làm những việc anh không thích thôi mà! Nếu anh vui thì em cũng hạnh phúc chứ!"
Lục Phái sững sờ, đại khái cũng đoán ra hôm nay Úc Ngư đã nghe được những gì.
Lục Phái trong lòng phức tạp vô cùng, anh cũng đứng dậy, nắm lấy cái eo của Úc Ngư rồi hôn lên trán của cậu: "Bé ngoan... vậy là em đang một mực chiều theo anh, là anh không có tính độc lập, là anh cần em... Ngoan lắm, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ mãi là bảo bối trong lòng bàn tay của anh. Không cần trưởng thành, chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh anh là được."
Úc Ngư nép vào vai Lục Phái, mềm mại ngâm nga hai tiếng. Lục Phái không nghe rõ, Úc Ngư từ tốn nói lại một lần nữa:
"... Lục Phái, vậy nếu một ngày nào đó, em mất anh thì phải làm sao đây?"
Lời nói của cậu thật nhẹ nhàng, vô cùng tỉnh táo trong đêm tối.
Tim Lục Phái bỗng nhiên đập thình thịch, dường như anh chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Anh đã nuôi dưỡng Úc Ngư hơn hai mươi năm để cậu thành bộ dạng ngây thơ không rành thế sự, lệ thuộc vào anh đến từng chi tiết này. Ngay cả việc đi vệ sinh cũng phải tìm anh ôm, lỡ như một ngày nào đó anh gặp tai nạn ngoài ý muốn, Úc Ngư mất anh thì phải làm sao?
Dạng mềm mại hợp lòng người này, được anh bảo hộ trong lòng tay cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng trải qua quá nửa sự gian nan vất vả nào.
Úc Ngư còn dễ tổn thương hơn cả bông hồng nhỏ mỏng manh trong chiếc lồng son của đế vương.
Làm sao để sống sót một mình ở cái thế giới này?
Lục Phái bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình như bị ai đó nắm giữ, thế nhưng loại sức lực đó hết lần này tới lần khác lại làm anh không có chút uy quyền nào, thật bất lực, vô dụng. Úc Ngư nhận thấy sắc mặt của Lục Phái không đúng lắm, biết là Lục Phái đã lý giải sai mất rồi.
"Lục Phái!"
Úc Ngư gọi anh: "Anh trai, anh đang nghĩ gì vậy? Em không có sợ đâu mà."
Úc Ngư ôm Lục Phái, ngón út móc lấy ngón tay Lục Phái, nhẹ nhàng nói: "... Anh à, em nghĩ kỹ rồi. Anh phải hứa với em rằng, nếu em đi trước thì anh không được phép yêu người khác... Còn nếu anh đi trước thì anh mang em theo có được không? Em đi cùng anh."
"Vậy nên em không cần sợ, anh cũng không cần lo lắng. Em sẽ không bao giờ rời khỏi tầm mắt của anh."
Úc Ngư mỉm cười, Lục Phái bị ánh mắt ngây thơ lại cực kỳ nghiêm túc cùng một chút ỷ lại nhìn thẳng vào huyết mạch của trái tim. Anh nhìn đôi mắt của Úc Ngư, đôi mắt trong suốt thuần khiết đó từ khi sinh ra cũng chỉ có mình anh.
Lục Phái cảm thấy mình thật hèn hạ, anh ức hiếp cậu vì cậu ngây thơ không hiểu chuyện, anh dùng hai mươi năm nuôi dưỡng cậu thành một người thanh niên lẫn lộn trước mọi thứ không có khái niệm. Cho dù bây giờ đã hai mươi sáu tuổi, nhưng tính tình của cậu vẫn không khác gì hồi còn đi học. Làm cho cậu cảm thấy chuyện anh thực hiện việc quản thúc là điều đương nhiên. Đáng ra, anh nên khóa chặt chứng hoang tưởng không thể kiểm soát trong máu mình lại rồi trước mắt phải cùng nhau lớn lên với Úc Ngư, người đã hòa tình yêu của mình với anh vào tận máu thịt. (chém)
Hiện tại, loại người như anh còn đủ tư cách để nhận một lời hứa "mãi mãi" như vậy ư?
Mắt Lục Phái đỏ hoe, Úc Ngư thúc giục anh: "Anh à, anh đồng ý với em đi. Hứa với em rằng anh sẽ không bao giờ bỏ rơi em, để chúng ta có thể mãi mãi bên nhau."
Trong lòng Lục Phái nhất thời có quá nhiều thứ trào lên, từ nhỏ đến giờ, anh đã hứa sẽ cho Úc Ngư những gì tốt nhất trên đời mà hiện tại anh đã làm được, cũng được quá nhiều, trong một chốc lại vì đêm nay mà mắt đỏ hoe.
Lục Phái đưa tay, ôm Úc Ngư đang đầy mắt chờ anh mở miệng vào trong ngực, khàn giọng chấp nhận lời hứa hẹn:
"Anh sẽ không bao giờ yêu ai ngoài em... Bé ngoan, anh bằng lòng với em, chúng ta đến với nhau thì cũng sẽ đi cùng nhau."
Úc Ngư thực sự là muốn lấy mạng anh, không phải, Úc Ngư chính là mạng sống của anh.
Úc Ngư hài lòng mỉm cười, cậu không sợ Lục Phái yêu người khác, cậu biết Lục Phái sẽ không. Họ đã ở bên nhau từ khi sinh ra, lớn lên cùng nhau rồi yêu nhau, họ cùng dùng chung một trái tim, sao có thể yêu người khác?
Điều cậu muốn chính là nửa câu sau. Cậu biết Lục Phái hiểu mình, và cậu cũng hiểu được Lục Phái, không ai trên đời này hiểu nhau hơn hai người họ. Úc Ngư tiến đến hôn Lục Phái. Cậu và Lục Phái được sinh ra cùng nhau, hiện tại cậu đã đạt được lời hứa hẹn nên cũng sẽ cùng Lục Phái chết đi.
Cậu yêu Lục Phái như thế nào? Lục Phái lại yêu cậu như thế nào?
Có lẽ trong lòng họ đều vô cùng rõ rằng chỉ cần bất kỳ ai trong số họ đánh mất nhau, đều sẽ không thể tồn tại trên thế giới này nữa. Ngay cả khi một số người cảm thấy khó hiểu, một số người mang theo ác ý nhưng vẫn là những lời chúc phúc nhiều hơn. Bởi vì trong mắt họ chỉ có sự hòa hợp lẫn nhau sớm chiều mới là hình dạng chân thật nhất. Họ sẽ vĩnh viễn không tách rời, sẽ không bao giờ bỏ rơi nhau, sẽ mãi không nỡ lòng để người còn lại phải cô độc trên thế gian này.
Nó sẽ được thực hiện cho đến khi bốn mùa không còn luân phiên, trái tim ngừng đập, họ được sinh ra cùng nhau thì cũng sẽ chết cùng nhau, đến khi lìa đời cũng không đổi.