Ông Chủ, Tôi Muốn

Ông Chủ, Tôi Muốn - Chương 12: Phiên ngoại 2 : Gặp ba mẹ chồng





“Em…em cứ như vậy? Được chấp nhận? Ba mẹ anh thật sự không phản đối chuyện của chúng ta?!” Trình Thanh cả người như khúc gỗ mà đứng ngơ ngác, duy trì trạng thái như thế này cả một đêm, y vẫn luôn cho rằng ba mẹ Lâm Hoành đều là dân quê, bảo thủ hơn những người dân thành phố rất nhiều, nhất là không thể chấp nhận đồng tính luyến ái, lại không nghĩ rằng, sau khi nhìn thấy ba mẹ hắn, bọn họ lại liên tiếp căn dặn nếu như y bị Lâm Hoành bắt nạt, nhất định phải nói cho bọn họ biết. Này, thật sự y không phải là đang nằm mơ đó chứ?


“Đúng vậy, em đã được thông qua! Hiện tại đến phiên tôi phải lo lắng, ba mẹ em thật sự sẽ không để ý chúng ta ở cùng nhau sao? Dù sao tôi…” Lâm Hoành nói, tay đã bò vào trong áo Trình Thanh áo, không thành thật mà lục lọi chung quanh.


“A, ba mẹ em, sẽ thích ngươi, a, em vẫn cảm thấy có chút, khó có thể tin được, thuận lợi như vậy?” Thật vất vả mới có quyết tâm quyết định đi gặp cha mẹ chồng, vốn đã chuẩn bị sẵn sàng không được thì một khóc hai nháo ba đòi thắt cổ, không được nữa thì trực tiếp cướp người, lại không nghĩ rằng, ba mẹ hắn tựa hồ đối với sự tồn tại của y hoàn toàn không kinh sợ, rất vui vẻ mà tiếp nhận, còn nói là do bọn họ tích được công đức, nên con trai mới tìm được một người bạn đời vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy.


“Tôi đã sớm kể cho bọn họ về em, hơn nữa em họ của tôi đã sớm làm công tác tư tưởng cho họ, em đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Lâm Hoành dúi đầu vào hõm cổ của y, ngửi mùi hương quen thuộc kia, mùi hương làm cho hân mê đắm, hạ thân liền nhanh chóng sung huyết mà ngẩng cao đầu. Trình Thanh vỗ vỗ đầu của nói: “Em họ anh và ba mẹ tựa hồ không thân như vậy, làm sao sẽ…?” Y vẫn còn đang suy tư.




Lâm Hoành có cảm giác là đêm nay y sẽ vẫn luôn ở trạng thái như thế này, hắn cũng đừng mong được tiếp tục làm: “Được rồi, nói thật với em, khi tôi còn bé, bởi vì đẻ non, thân thể vẫn luôn không tốt, lúc tám tuổi bị nóng cao một trận suýt chút nữa chết đi, ba mẹ dựa vào bán máu mới có thể kiếm được tiền đưa tôi vào bệnh viện trong thành phố chữa trị, bảo vệ một cái mạng, bởi vì tôi là con trai út lại đã chết qua một hồi, bọn họ đều đặc biệt cưng chiều tôi, tôi nói với bọn họ em là người tôi yêu nhất cả đời này, nếu như không được chung sống với em tôi cũng sẽ không kết hôn với phụ nữ. Hai người bọn họ cũng không phải là người không hiểu chuyện, ngày hôm nay thấy em ngoan như vậy, điều kiện lại tốt, còn sợ tôi không xứng với em mà muốn giới thiệu đối tượng khác cho em đấy.”


“Giới thiệu đối tượng? Chờ chút, em còn chưa hỏi anh với ngươi con gái kia là chuyện gì xảy ra đây!” Nói đến giới thiệu đối tượng Trình Thanh mới chợt nhớ tới thật lâu trước kia y nhìn thấy Lâm Hoành kết thân cô gái kia, dựa theo lời nói của Lâm Hoành, hắn đã sớm nói chuyện bọn họ ở chung, vậy tại sao lại có chuyện kết thân ở đây chứ?


Lâm Hoành có chút không tìm được manh mối, bởi vì xưa nay hắn chưa từng kết thân với ai: “Cô gái kia? Ả! À, đó là chị dâu của tôi! Tôi không lấy vợ thì anh tôi phải lấy chứ, em đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Không muốn lại cho Trình Thanh có cơ hội suy nghĩ lung tung liền hôn lên, đùa giỡn, ngày đầu tiên dẫn người về nhà “đêm xuân đáng giá ngàn vàng” sao lại có thể bỏ phí mà hồi tưởng suốt như vậy được chứ.



Quần áo đều bị nhanh chóng cởi ra, hai người rất nhanh liền gặp lại nhau. Ván giường so với giường trong nhà cứng hơn không ít, trên người lại bị cân nặng của Lâm Hoành đè lên, Trình Thanh có chút khó chịu, lại ức chế không được mà toàn thân nóng lên. Y quàng tay ra sau lưng Lâm Hoành, xoa xoa mỗi một đường nét đều rất quen thuộc kia, mỗi một lần đụng đến lại càng yêu thích không muốn buông tay.


Đôi môi Lâm Hoành du hí trên cần cổ của Trình Thanh, một tay luồn ra sau thắt lưng của y, không ngừng trượt xuống tìm tòi nơi sâu nhất. Thân thể của Trình Thanh trước đây không lâu còn vô cùng câu nệ, hiện tại nằm dưới thân người yêu lại hoàn toàn buông lỏng ra. Đó là giường ngủ đơn của Lâm Hoành, hiện tại ván giường tựa hồ có chút không thể chịu đựng được trọng lượng của hai người, kêu kẹt kẹt kháng nghị.


Giống như Milan Kundera đã từng nói, tại mỗi một ái tình trong từng thời đại, nữ nhân luôn có khát vọng được đặt dưới thân thể của người đàn ông của mình, đối với Trình Thanh mà nói, cũng giống như vậy. E rằng đây kà gánh vác trầm trọng nhất nhưng cũng là cuộc sống phong phú nhất, cuộc sống của chúng ta càng thân cận, thì càng có xu hướng đến gần với hiện thực.



“Em đang suy nghĩ gì đó? Tập trung cảm thụ tôi đi.” Thấy y có chút mất tập trung, Lâm Hoành hơi nhấc người lên, đột nhiên ưỡn thân một cái, hai tay chống trên bả vai Trình Thanh, đâm xuyên đến khi trong mắt y nhuộm đầy ***, không rảnh để quan tâm chuyện khác nữa.


Trình Thanh có chút luyến giường, chưa quen thuộc với hoàn cảnh nên tỉnh dậy hơi sớm. Ánh bình minh xuyên qua khẻ hở rèm cửa sổ mà chiếu vào trong phòng, y được người bên cạnh đặt nằm phía trong sát bên tường, còn dùng cánh tay để bảo vệ. Trình Thanh nghiêng người dùng chóp mũi đụng chóp mũi của Lâm Hoành, hô hấp của nhau đan xen một chỗ. Y kéo bàn tay đang đặt trẻn eo mình xuống, mười tay ngón liên kết chặt chẽ. Tuy rằng tóc của hai người đều rất ngắn, khó có thể kết tóc được, nhưng cảnh tượng cùng nhau nắm chặt tay dưới ánh mặt trời này, trái lại lại rất có hàm xúc cùng nhau nắm tay đến trọn đời.


Hoàn