Ông Chủ

Chương 3




Trên xe Hứa Đại Hưng gỡ chiếc khăn choàng ra khỏi người cô, anh nhìn cô với ánh mắt tà ma đó.

“ không cần phải che đậy, trước sau gì tôi cũng sẽ nhìn thấy chọn vẹn thân thể này!” Hứa Đại Hưng trêu chọc Cát Mẫn Nhi. Cát Mẫn Nhi ngại ngùng đến mức không dám nhìn thẳng anh, vì đôi mắt say mê của Hứa Đại Hưng khiến cô cảm thấy không được thoải mái.

“Anh có vẻ rất tự tin!” Cát Mẫn Nhi đáp lời anh một cách lạnh nhạt.

“ Cát Mẫn Nhi nếu như tôi bức ép cô, cô cũng không thể làm gì được tôi. Chỉ là tôi muốn cô tự nguyện trèo lên giường tôi, tự nguyện phụ vụ tôi!” Hứa Đại Hưng thẳng thắn nói, mà không cần không cần biết cảm giác của Cát Mẫn Nhi như thế nào.

Cát Mẫn Nhi nhìn anh với ánh mắt căm ghét còn là sự bất lực đến mức không muốn sống.

“ Thiếu gia nhà họ Phùng, Phùng Tuấn Minh cũng được đấy, cô cũng rất có mắt nhìn !”

Hứa Đại Hưng bỗng nhắc đến mối tình đầu thời đại học của cô, khiến Cát Mẫn Nhi thay đổi sắc mặt.

“ Nhưng tiếc là gia đình cậu ta không chấp nhận vì xuất thân thấp kém của cô, nhưng tôi thì chấp nhận!” Nhắc đến chuyện đó, Cát Mẫn Nhi như không kiềm nỗi nước mắt. Mối tình đó khiến cô thật sự rất tổn thương, mẹ của cậu ta nhiều lần đến trường, chỗ làm để chà đạp và hạ nhục cô, ép buộc cô phải chia tay.

Phùng Tuấn Minh là một người hiền lành, dịu dàng, chu đáo, ân cần. Cậu rất yêu thương cô, dù bị gia đình cậu ta ngăn cấm nhưng Phùng Tuấn Minh vẫn không từ bỏ cô, vì cô mà cậu ấy có thể trở mặt với gia đình của mình.

Nhưng cô thì không chịu nổi áp lực từ mẹ của cậu ta, mà đề nghị chia tay. Nhưng trong lòng cô, Phùng Tuấn Minh luôn có một vị trí rất quan trọng, không ai có thể thay thế được.

“ Dù xuất thân của tôi có thấp kém thế nào, thì cũng không làm ảnh hưởng đến nhân phẩm của tôi. Chưa bao giờ tôi thấy hổ thẹn với bản thân! Những việc mình đã làm” Cát Mẫn Nhi cứng rắn nói.

“ Nếu như cô mãi sống với danh phận là Cát Mẫn Nhi, đứa con hoang của gia đình họ Cát. Thì cô sẽ luôn bị người khác chà đạp, khinh thường. Cô thử sống với danh phận là bạn gái của tôi xem, thì thử hỏi ai khinh thường cô không?” Hứa Đại Hưng từ tốn nói.

Thì ra anh nói những lời này, cũng vì muốn Cát Mẫn Nhi phục tùng mình. Cát Mẫn Nhi đưa mắt nhìn ra cửa, đôi mắt sâu thẩm chắt chứa nhiều sự thống khổ.

“ Nhưng tôi thì kinh thường chính mình, bán thân cho anh thì có gì khác với công việc mà mẹ tôi đã làm. Cuối cùng thì tôi cũng không thể thoát khỏi những đay nghiến mà người khác đã nói, mẹ nào thì con nấy đó đâu!” Cát Mẫn Nhi nói trong sự buồn bã.

Hứa Đại Hưng nhìn cô với ánh mắt trầm tư, cô gái này rất có tự trọng. Nhưng không phải vì thế mà anh bỏ ý định đoạt chiếm cô.

Xe dừng lại ở quán bar Respect, xuống xe mà Cát Mẫn Nhi có chút ngỡ ngàng. Đây là quán bar mà cô đã đến hôm trước với bạn của mình. Hứa Đại Hưng luồng tay qua eo cô, nhìn ra được cô đang nghĩ gì.

“ Tôi đã gặp được cô ở đây…”

Cát Mẫn Nhi nhớ lại buổi tiệc đó, liền cảm thấy hối hận vô cùng. Nếu như không có buổi tối đó, thì không có những chuyện của hôm nay.

Quán bar này chỉ cần nhớ lại những hình ảnh bên trong đó, khiến Cát Mẫn Nhi liền muốn dứng chân.

Hôm nay là buổi chiêu đãi của Hứa Đại Hưng dành cho những khách hàng thân thiết của quán. Có rất nhiều tiếc mục đặc sắc sẽ khiến nhiều người thích thú.

Một bàn rượu tách biệt ở gần sân khấu được để riêng cho Hứa Đại Hưng và bạn bè của anh. Nhìn thấy Cát Mẫn Nhi mọi người có vẻ rất ngạc nhiên, dù cách ăn mặc có phần mát mẻ, nhưng nhìn qua người ta đã biết cô không thuộc về thế giới thiếu ánh sáng này.

“ Đây là bạn gái của tôi !” Hứa Đại Hưng giới thiệu Cát Mẫn Nhi cho hội bạn bè của anh.

“ Ông chủ Hứa, anh đổi gu qua gái ngoan từ lúc nào vậy!” một người bạn thân thiết của Hứa Đại Hưng lên tiếng trêu chọc.

Kéo Cát Mẫn Nhi ngồi xuống ghế cạnh anh, Hứa Đại Hưng tựa lưng vào ghế tay không quên đặt lên eo của Cát Mẫn Nhi như một cách đánh giấu chủ quyền.

“ ngoan đúng lúc và hư đúng chỗ vẫn là gu của tôi!” Hứa Đại Hưng vừa nói vẫn không quên nhìn qua Cát Mẫn Nhi như có ý muốn nói cho cô nghe.

Cát Mẫn Nhi nghe hiểu được những lời nói của anh, nhưng rất tiếc là cô không hư chỗ nào với anh.

Những ly rượu được rót vào ly và được đặt đến trước mắt của Cát Mẫn Nhi, cô không uống được Hứa Đại Hưng cũng không ép, cô đã ngồi im từ khi đến đây, còn Hứa Đại Hưng thì đang nói chuyện công việc với bạn bè của anh. Cô nghe nhưng không hiểu gì về thuật ngữ của bọn họ.

Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, những cô vũ công ăn mặc khiêu gợi bắt đầu lên sân khấu, họ bắt đầu nhún nhảy một cách điên loạn.



Mọi ánh mắt bắt đầu tập trung về hướng sân khấu, ánh đèn bắt đầu mờ ảo. Hứa Đại Hưng không quên đặt tay lên tắm lưng trần của Cát Mẫn Nhi mà vuốt ve, khiến cô có chút giật mình, lúc này ở đây người ta như đang tập trung vào đối phương của họ, mà không màng quan tâm đến xung quanh.

Hứa Đại Hưng cũng không ngoại lệ, anh kéo Cát Mẫn Nhi vào lòng mình, đặt cô ngồi lên đùi anh, Cát Mẫn Nhi không cự tuyệt cũng không phải là quá tuân thủ. Anh nhìn cô, ánh mắt say đấm.

“ Không phải là em cũng thích đến đây sao?” Hình như có rượu vào Hứa Đại Hưng cũng nói chuyện dịu dàng hơn. Gọi cô bằng em chứ không phải là cô này cô nọ nữa.

Cát Mẫn Nhi lắc đầu, “không thích!” Cát Mẫn Nhi đáp.

“ Vậy sao hôm trước lại đến đây!” Hứa Đại Hưng liền hỏi.

“ Chỉ vì mọi người muốn vào đây thử một lần cho biết, nên tôi đã vào cùng họ!” Cát Mẫn Nhi giải thích.

“Vậy đã biết được gì rồi!” Hứa Đại Hưng từ tốn hỏi.

“ Không biết sẽ tốt hơn!” Cát Mẫn Nhi như có ý gì đó, nói những câu khó hiểu.

“ Nhưng tôi đã biết được em, Cát Mẫn Nhi!” Hứa Đại Hưng nói với giọng điệu sung sướng.

Cát Mẫn Nhi biết dù có nói gì cũng không thay đổi được hiện thực. Cô bắt đầu cảm nhận được bàn tay xấu xa của anh tay đang luồng từ phía sau đến eo rồi qua bụng cô, từ từ di chuyển đến ngực cô.

Cát Mẫn Nhi muốn ngăn anh lại, nhưng lại sợ khiến Hứa Đại Hưng mất mặt, vì tất cả bạn bè của anh ta còn đang hành động một cách lộ liễu mà không chút e dè.

Hứa Đại Hưng nhẹ nhàng tháo được miếng dán ngực của cô một cách dễ dàng khiến Cát Mẫn Nhi ngỡ ngàng đến xấu hổ.

Cô nắm lấy tay anh, như muốn hành động này được dừng lại. Nhìn hành động của Cát Mẫn Nhi khiến Hứa Đại Hưng mỉm cười.

Mặc Kệ cô, anh lôi miếng dán ngực ra khỏi áo và quẳng nó xuống nền gạch.

Rồi quay lại với những bông hoa mà không ngừng xoa nắn, Cát Mẫn Nhi dùng lực tay yếu ớt của mình để ngăn anh có thể dừng tay. Nhưng bị anh khoá chặt hai tay trên đùi mình.

“ Em bắt đầu suy nghĩ đến danh phận của mình rồi phải không?” Hứa Đại Hưng thì thầm vào tai cô.

Cát Mẫn Nhi thực sự đã có suy nghĩ đó, cô đã quá chán ghét khi bị hết người này đến người khác chà đạp, mà không một ai bênh vực. Ánh mắt khinh bỉ khi có ai đó biết cô là con gái của một vũ nữ, những lời nói thô tục họ dành cho cô. Cô đã quá chán ghét với điều đó, nhưng nếu như phục tùng anh cô cũng khác gì người phụ nữ đã sinh ra cô.

“ Tôi muốn đi về sinh!” Cát Mẫn Nhi nói nhỏ vào tai anh.

“ Có bao nhiêu mà chịu không nổi rồi sao?” Hứa Đại Hưng trêu chọc.

Nhưng rồi cũng đồng ý thả cô ra.

Các Mẫn Nhi rời khỏi ghế, đi về hướng nhà vệ sinh.

Nhưng chuyện không ngờ đến là cô đã gặp Phùng Tuấn Minh ở đây, cả hai đứng lặng người nhìn nhau như không thể ngờ được. Rất lâu hai người mới gặp lại nhau, vì để cắt đứt với cô mà Phùng Tuấn Minh được gia đình cho ra nước ngoài học lên Thạc sĩ. Phùng Tuấn Minh từ khi rời xa cô thì liền trở nên sa đoạ, ăn chơi, đang được nghỉ hè nên anh ta về đây.

Cát Mẫn Nhi cố lấy lại sự tự nhiên, bình thản bước qua anh, thì không ngờ Phùng Tuấn Minh nắm lấy cánh tay cô kéo lại.

Đôi mắt khinh thường của anh ta nhìn cô đầy chán ghét.

“ Cuối cùng thì mẹ của tôi nói đúng!” Phùng Tuấn Minh nói như kìm nén những cảm xúc uất ức của mình.

Cát Mẫn Nhi vẻ mặt bình thản, nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến cô ngã quỵ.

“ Cô không khác gì mẹ của cô!” Phùng Tuấn Minh buông lời xúc phạm.

Cát Mẫn Nhi cắn chặt môi, cố ngăn cho nước mắt không trào ra. Đôi môi cô run lên vì không kìm được nỗi đau đớn khi bị chính người mà cô đã yêu thương sỉ nhục. Hít thở thật sâu, cố lấy lại bình tĩnh.

“ Như vậy cũng không liên quan gì đến anh!” Cát Mẫn Nhi lạnh nhạt đáp lời anh.



Phùng Tuấn Minh cũng muốn phát điên lên khi cô lại không phủ nhận lại câu nói đó.

Người mà anh đã liều cả tính mạng để bảo vệ, nhưng cuối cùng cô ấy lại trở thành con người đó. Phùng Tuấn Minh cũng sụp đổ, người con gái ngày đêm anh nhớ mong, đến trong giấc mơ cũng gọi tên cô ấy. Đến cuối cùng thì anh cũng không thể bảo vệ nổi cô ta nữa.

“ Một đêm anh ta trả cho cô bao nhiêu tiền! Tôi đã ngồi cạnh bàn cô, và nhìn thấy hết” Phùng Tuấn Minh chưa chịu dừng lại mà tiếp tục đay nghiến cô.

Cát Mẫn Nhi hình như không còn cảm xúc nữa rồi, cô mỉm cười chua chát “ Một đêm của tôi anh có tiền cũng không mua được!” Nói xong cô nhanh chân bỏ đi, vì không muốn tiếp tục nghe những lời cay nghiệt đó nữa.

Cô đã ngồi sụp xuống khóc lớn trong trong nhà về sinh, như vậy cũng tốt. Để cho anh ta hận cô, căm ghét cô thì như vậy sẽ tốt hơn. Rất lâu cô mới rời khỏi nhà vệ sinh.

Cát Mẫn Nhi ngồi xuống cạnh Hứa Đại Hưng, đôi mắt đỏ ửng của cô khiến anh ta có chút nhói lòng. Như anh đã biết được gì đó.

“ Thế nào, không thích ở đâu thì chúng ta có thể về!” Hứa Đại Hưng quan tâm.

Cát Mẫn Nhi mỉm cười nhìn anh lắc đầu, hình như đây là nụ cười đầu tiên mà cô cười với anh ta.

Hứa Đại Hưng không tin vào mắt mình, cô có cần thay đổi một cách nhanh chóng như vậy không?

Cát Mẫn Nhi biết Phùng Tuấn Minh vẫn đang ở đâu đó theo dõi cô, để cho anh ta chết tâm hoàn toàn với cô thì phải để cho anh ta nhìn thấy những thứ anh ta đang nghĩ.

Hứa Đại Hưng có chút men say, cộng thêm những vũ đạo khiêu gợi trên sân khấu, xung quanh ai nấy đều đang quấn lấy nhau không rời. Còn anh ngồi gần với một mỹ nhân như vậy, mà không được làm gì thì thực sự rất đáng tiếc.

Anh ngang nhiên đặt tay lên đùi của Cát Mẫn Nhi như muốn dò xét phản ứng của cô. Cát Mẫn Nhi cảm nhận được nhưng vẫn để cho anh đặt lên, nhưng anh ta được nước lấn tới, Hứa Đại Hưng lại di chuyển bàn tay hư hỏng của mình, nhẹ nhàng vuốt ve trong khi anh đang ngồi nói chuyện với bạn của anh ấy.

Biểu hiện của cô khiến Hứa Đại Hưng cảm thấy hài lòng, anh trườn qua đặt ly rượu trên tay xuống bàn, đồng thời nắm lấy chân Cát Mẫn Nhi đặt lên chân mình, tay còn lại ôm lấy cô ngồi vào trong lòng anh. Cát Mẫn Nhi nhìn anh với ánh mắt trong trẻo, khiến cho Hứa Đại Hưng muốn chết ngay tại chỗ vì sự đáng yêu này.

Như không kìm nổi anh đã hôn lên môi cô một cái thật nhẹ nhàng, mà không phải như những nụ hôn lần trước như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Nhưng không ngờ Hứa Đại Hưng được cô đáp lại. Cô đã chủ động hôn lại anh, chỉ là cô cảm thấy đôi môi của anh rất quyến rũ. Nụ hôn của cô thật ngọt ngào, đôi môi mềm mịn như một chiếc lông vũ, càng chạm vào càng kích thích. Nhưng Hứa Đại Hưng không làm gì cả, mà là Cát Mẫn Nhi đã hôn anh cành lúc càng cuồn nhiệt.

Còn anh ta thì không ngừng vuốt ve lấy thân thể cô như muốn gia tăng thêm sự kích thích. Cát Mẫn Nhi như một kẻ mất hết lí trí, đúng là đã không được trân trọng thì cô nghĩ bản thân không cần điều đó. Hứa Đại Hưng là người có thể cho cô những thứ mà cô cần, cả sự kính trọng từ người khác.

Không cần biết anh ta muốn trêu đùa cô, hay anh ta thật tâm muốn có được cô. Nhưng hiện tại linh hồn của cô đã bán cho quỷ dữ, từ nay Cát Mẫn Nhi của trước kia đã chết rồi.

Cô phải sống cuộc một đời khác, cuộc đời mà không ai có thể khinh thường được cô. Cô để cho Hứa Đại Hưng tuỳ ý sờ soạn người cô. Hứa Đại Hưng như không muốn để người khác đánh giá người con gái của mình, mà bế cô đứng lên rời khỏi chỗ này.

Vừa chui được vào trong xe, Hứa Đại Hưng đã không thể nhịn thêm nữa, mà điên cuồng hôn lấy môi cô. Anh ngồi tựa vào ghế mặt đối mặt với Cát Mẫn Nhi, lúc này cả thân thể Cát Mẫn Nhi như được dán chặt trên người anh.

Cách một lớp vải, anh cảm nhận được thân thể của cô đang nóng rực. Đôi gò bông đang phập phòng, căng cứng, hình như đây là lần đầu tiên Cát Mẫn Nhi mới tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như thế này. Nên cơ thể của cô mới dễ bị phản ứng như vậy.

Mặt của Hứa Đại Hừng vùi vào hai quả đồi phập phòng căng tràn nhựa sống, chiếc lưỡi không ngừng di chuyển trên hai nụ hoa đang nở rộ. Cát Mẫn Nhi cong người, ngã đầu về phía sau như bản năng tự nhiên, điều này càng khiến Hứa Đại Hưng trở nên điên cuồng.

Không ai biết Cát Mẫn Nhi có thật lòng muốn để Hứa Đại Hưng chạm vào không, nhưng hình như cơ thể của cô đang hăng hái đáp lại hành động của anh ta. Hơi thở càng lúc càng khó khăn, đầu óc trống rỗng.

Bàn tay anh ta mò mẫn nơi giữa chân cô, sự ướt đẫm đã khiến Hứa Đại Hưng cảm thấy kích thích vô cùng, thì xe chợt dừng lại. Có chút hụt hẫng.

Anh ôm lấy cô đẩy mạnh cửa bước ra ngoài, rất nhanh đã đi đến phòng cô. Nằm xuống giường, Cát Mẫn Nhi lúc này như định hồn lại, cô nhìn người đàn ông đang ở trên người mình. Hứa Đại Hưng bắt gặp được ánh mắt của cô, anh như hiểu được gì đó.

“ Đừng nhìn tôi với ánh mắt tôi đang ép buộc em!” Hứa Đại Hưng có chút khó chịu.

“ Cho em xin chút thời gian nữa được không?” Hứa Mẫn Nhi nói như van xin.

Hứa Đại Hưng nhíu mày, rồi nằm lặt sang một bên, trong nổi thất vọng tràn trề.

“ Tôi không muốn mang tiếng ép buộc ai, với chuyện này hai người đồng thuận thì mới vui được!” Nói xong Hứa Đại Hưng xuống giường đi thẳng ra ngoài.